CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 101

đâu, nhưng cha con quả thật là danh sư đúc kiếm có một không hai ở trên
đời. Hai mươi năm trước, vương phi hạ sinh một thỏi sắt, nghe nói bởi vì
bà ta ôm trụ sắt mà có mang, đó là một thỏi sắt màu xanh trong suốt. Đại
vương biết đây là dị bảo, bèn quyết định dùng nó để đúc ra một thanh kiếm,
muốn lấy kiếm này bảo quốc, giết giặc và cũng để phòng thân. Thật không
may, khi đó nhà vua lại chọn cha con, ông bưng sắt về nhà và đêm ngày rèn
đúc, hao tổn tâm sức ngót ba năm trời mới luyện được hai thanh kiếm”.

“Vào cái ngày mở lò lần cuối cùng, cảnh tượng ấy thật kinh hoàng!

Khi một luồng khí trắng bốc lên ngùn ngụt thì mặt đất cũng rung chuyển.
Luồng khí ấy biến thành mây giữa lưng trời và bao phủ khắp vùng, dần dần
hiện ra sắc đỏ tươi rồi rọi xuống, khiến cho mọi thứ đều trông giống như
màu hoa đào. Trong cái lò đen nhánh của nhà mình có hai thanh kiếm đỏ
rực đang nằm đó. Cha con dùng nước tỉnh hoa (1)từ từ rỏ xuống thì thanh
kiếm rít lên tiếng xèo xèo, từ từ chuyển sang màu xanh. Cứ vậy hết bảy
ngày bảy đêm, kiếm chẳng thấy đâu, nhưng nếu nhìn kỹ thì chúng vẫn ở
trong lò, xanh và trong suốt giống hệt hai tảng băng”.

-----

(1)Tức nước giếng múc lên lần đầu tiên vào buổi sáng sớm.

“Trong ánh mắt của cha con lấp lánh bao nhiêu niềm vui sướng tột độ,

ông cầm kiếm lên rồi phủi phủi lau lau. Nhưng đồng thời, trên vầng trán và
khóe môi của ông cũng hiện rõ nếp nhăn của một nỗi niềm bi thảm. Ông
mang hai thanh kiếm cất vào hai cái tráp riêng biệt”.

“Nàng chỉ việc xem cảnh tượng trong mấy ngày nay là hiểu rõ thôi,

bất luận người nào, cũng đều biết kiếm đã được luyện xong”, cha con nói
khe khẽ với mẹ. “Đến ngày mai, ta phải dâng kiếm cho đại vương. Nhưng
ngày dâng kiếm cũng chính là ngày ta tận mạng. E rằng từ nay chúng ta
phải vĩnh biệt nhau rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.