CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 102

“Chàng…”, mẹ rất kinh ngạc, không đoán được ý của cha con, cũng

chẳng biết nói gì cho phải. Mẹ chỉ nói như vầy: “Công lao lần này của
chàng to lớn đến nhường ấy…”.

“Hừm! Nàng không biết đó thôi!”, ông nói. “Đại vương xưa nay ưa

nghi ngờ, lại vô cùng tàn nhẫn. Phen này ta đã luyện cho hắn thanh kiếm vô
song trên thế gian, hắn nhất định phải giết chết ta, để ta không thể luyện
kiếm cho người khác, như vậy thì hắn sẽ không có đối thủ, cũng không ai
thắng được hắn”.

“Mẹ đã tuôn nước mắt”.

“Nàng không cần phải đau buồn. Việc này là không sao tránh khỏi.

Nước mắt không thể nào gột rửa đi vận mệnh. Nhưng ta đã có chuẩn bị từ
sớm rồi!”, ánh mắt của cha con bỗng sáng rực như tia lửa, ông lấy một cái
tráp đựng kiếm đặt lên đùi mẹ. “Đây là thanh hùng kiếm (kiếm trống)”, ông
nói, “Nàng hãy giữ lấy. Ngày mai ta chỉ mang thư kiếm (kiếm mái) dâng
lên đại vương thôi. Nếu như ta một đi không trở về, vậy chắc chắn là ta đã
không còn trên đời nữa. Không phải nàng đã mang thai được năm sáu tháng
rồi hay sao? Nàng đừng đau khổ làm chi, đợi khi sinh con ra thì nuôi dưỡng
cho thật tốt. Sau khi nó trưởng thành, nàng giao thanh hùng kiếm này cho
nó, bảo nó chém vào cổ đại vương, báo thù cho ta!”.

“Vậy hôm đó cha có trở về không mẹ?”, Mi Gian Xích vội vàng hỏi.

“Cha không về!”, bà bình tĩnh đáp. “Mẹ đi nghe ngóng khắp nơi, đều

bặt vô âm tín. Về sau có kẻ nói, người đầu tiên phải đem máu cho thanh
kiếm cha con luyện ra uống, lại chính là cha con. Bọn chúng còn sợ vong
hồn ông tác quái nên đã đem đầu và thân thể chia ra chôn ở cửa trước và
phía sau vườn!”.

Toàn thân Mi Gian Xích bỗng dưng nóng rực như lửa đốt, tự cảm thấy

trên mỗi sợi lông đều có mấy đốm lửa tóe ra. Hai nắm đấm của anh siết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.