CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 107

cay cay mắt mũi, nhưng sau đó không có chuyện gì hết. Chung quanh dần
tĩnh lặng đi, đến nỗi anh nghe được rất rõ hơi thở của chính mình.

Màu trời càng tối sầm, anh lại càng thấy bất an, cố nhìn về phía trước,

nhưng không phát hiện ra một chút bóng dáng nào của quốc vương. Người
nhà quê lên thành thị bán rau cũng lần lượt gánh giỏ không ra khỏi thành
trở về.

Khi đã vắng bóng người một hồi lâu, người đen đúa kia bỗng xuất

hiện từ trong thành.

“Đi thôi, Mi Gian Xích! Quốc vương đang truy bắt đó!”, ông ta nói,

giọng nghe như tiếng cú.

Mi Gian Xích run bắn người, cứ như bị ma ám, lập tức theo ông ta,

sau đó thì chạy như bay. Khi anh đứng lại thở hổn hển, mới biết là mình đã
tới bìa rừng sam. Từ xa xa phía sau thấy lấp loáng ánh bạc, vầng trăng đã
nhô lên ở bên đó, phía trước lại là đôi mắt của người kia sáng rực như ánh
lửa ma trơi.

“Ông làm sao mà biết tôi?...”, anh hỏi, vẻ cực kỳ kinh hãi.

“Ha ha! Ta biết con lâu rồi!”, giọng người kia nói. “Ta biết con lưng

mang hùng kiếm, muốn báo thù cha, ta cũng biết là con báo thù không
thành. Đâu chỉ không thành, hôm nay còn có kẻ mật báo, kẻ thù của con đã
sớm hồi cung từ cửa Đông, hắn hạ lệnh tróc nã con!”.

Mi Gian Xích bất giác thấy đau lòng.

“Hỡi ôi, hèn chi mà mẹ tôi cứ thở dài”, anh thấp giọng nói.

“Nhưng mẹ con chỉ biết có một nửa. Bà ấy không biết là có ta đây báo

thù cho con”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.