CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 108

“Ông sao? Ông muốn báo thù cho con ư, thưa nghĩa sĩ?”.

“Con đừng xưng hô như vậy, ta không xứng đâu”.

“Thế thì là do ngài cảm thông với cô nhi quả phụ chúng con

chăng?...”.

“Trời ơi, con đừng nói ra những từ đã bị ô bẩn này nữa”, ông ta lạnh

lùng nói, “Trượng nghĩa, cảm thông, mấy thứ ấy hồi trước thì trong sạch là
thế, nhưng bây giờ đều trở thành tư bản để cho vay. Trong lòng ta không hề
có những thứ như con nói. Ta chỉ muốn báo thù cho con thôi!”.

“Tốt quá! Nhưng ngài làm sao báo thù cho con được?”.

“Chỉ cần con đưa cho ta hai vật”, giọng nói phát ra bên dưới hai đốm

lửa ma trơi. “Hai vật gì vậy? Con nghe này: Một là thanh kiếm của con, hai
là cái đầu của con!”.

Mi Gian Xích tuy cảm thấy kỳ quái, có chút hồ nghi, nhưng không hề

kinh ngạc. Anh nhất thời không thể nói được gì.

“Xin con đừng nghi ngờ ta muốn lừa gạt, cướp mất tính mạng và bảo

vật của con”, trong bóng tối lại nghe giọng nói kia lạnh lùng cất lên. “Việc
này hoàn toàn tùy ý con. Con tin thì ta làm, còn không tin thì thôi”.

“Nhưng tại sao ngài lại giúp con báo thù vậy? Ngài quen biết cha con

ư?”.

“Ta vốn có quen biết cha con, cũng như đã biết con từ lâu rồi. Nhưng

ta muốn báo thù thì hoàn toàn không phải vì điều đó. Con có vẻ thông
minh, để ta nói cho con rõ. Chắc con chưa biết ta báo thù giỏi như thế nào.
Thù của con cũng là thù của ta, cha con cũng chính là ta đây. Trên linh hồn
ta có rất nhiều vết thương do người khác và do ta gây nên, ta đã chán ghét
bản thân mình lắm rồi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.