CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 15

bềnh trắng xóa, bà vừa định thần lại thì mấy loài nhỏ bé kia cũng im miệng.

“Akon, Agon!”, có mấy loài nói thế với bà.

“A, a, bảo bối đáng yêu!”.

Bà nhìn bọn chúng, rồi lấy ngón tay dính bùn nựng nịu khuôn mặt tròn

trịa trắng trẻo đó.

“Uvu, Ahaha! (1)”, chúng cười vang. Đây là nụ cười đầu tiên bà thấy

được trong trời đất, do đó cũng lần đầu tiên bà tự mình cười cợt vui tươi.

-----

(1)“Nga! Nga!”, “Akon, Agon!” và “Uvu, Ahaha!” là tác giả dùng chữ

Latin để tượng thanh.

Bà một mặt thì vuốt ve chúng nó, mặt khác lại tạo ra thêm. Những loài

được tạo ra tất thảy đều vây xung quanh bà, nhưng rồi dần dần chúng chạy
ra xa, nói nhiều hơn, bà cũng dần dần không hiểu được nữa, chỉ nghe thấy
những tiếng kêu gào ầm ĩ đến đau đầu cứ vang dội bên tai.

Bà đã sớm mệt mỏi trong niềm vui kéo dài ấy. Cơ hồ đã dốc hết hơi

thở, chảy hết mồ hôi, thêm vào đó bà lại bị đau đầu, dần lờ mờ đôi mắt và
hai bên gò má cũng bắt đầu phát nhiệt, tự nhận thấy công việc không đáng
làm nữa nên đã hết kiên nhẫn. Nhưng bà không chịu ngưng tay, vẫn tiếp tục
trong vô thức.

Cuối cùng, eo, chân đau mỏi khiến bà phải đứng dậy, tựa vào một

ngọn núi cao tương đối trơn nhẵn, bà ngước mặt lên nhìn, mây trắng như
vảy cá bay đầy trời, bên dưới lại dày đặc màu xanh thẫm. Tự bà cũng
không biết phải thế nào, chỉ là cảm thấy mọi thứ đều chưa được như ý
muốn. Bà liền đưa tay kéo một gốc tử đằng từ trên núi dài ra đến đường
chân trời, từng khóm hoa tím nở rộ kỳ vĩ đến mức không bút nào tả xiết, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.