CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 6

CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI

Lỗ Tấn

www.dtv-ebook.com

Tự Bạch (*)

Tôi sinh năm 1881 trong một gia đình họ Chu ở phủ Thiệu Hưng, tỉnh

Chiết Giang. Cha là người đọc sách, mẹ họ Lỗ, người nhà quê, bà tự học và
đạt tới trình độ có thể đọc được sách. Nghe người ta nói, lúc tôi còn nhỏ,
gia đình tôi có bốn năm chục mẫu ruộng, không phải quá lo lắng về sinh
nhai. Nhưng năm tôi mười ba tuổi, nhà tôi bỗng xảy ra một biến cố rất lớn
(1), hầu như không còn lại gì nữa. Tôi được gửi cho họ hàng, có lúc bị gọi
là đứa ăn xin. Thế là tôi quyết định trở về nhà, song cha lại lâm bệnh nặng,
khoảng hơn ba năm thì ông mất. Dần dần, ngay cả khoản học phí vô cùng ít
ỏi, tôi cũng không dám mơ tới, mẹ bèn chuẩn bị cho tôi một chút lộ phí,
bảo tôi tìm xem trường nào không thu học phí thì vào học, bởi lẽ tôi chưa
bao giờ muốn học để trở thành trợ tá hoặc thương nhân - đây là hai con
đường mà con em các nhà đọc sách ở quê tôi thường đi, nếu chẳng may gia
đình bị sa sút.

-----

(1)Tức việc ông nội của Lỗ Tấn là Chu Phúc Thanh bị hạ ngục vì

Khoa trường án (vụ án khoa thi).

Năm mười tám tuổi, tôi lên đường tới Nam Kinh, thi vô Thủy sư học

đường, được phân vào Khoa Cơ khí. Khoảng chừng nửa năm sau, tôi lại ra
đi, đổi sang học khai mỏ tại Khoáng lộ học đường, và sau khi tốt nghiệp thì
được cử sang Nhật Bản du học. Nhưng tốt nghiệp xong trường dự bị tại
Tokyo, tôi lại quyết chí theo học ngành y, bởi một nguyên nhân là do tôi
biết chắc rằng nền y học mới có tác dụng hỗ trợ rất lớn cho công cuộc Duy
tân của Nhật Bản. Vậy là tôi vào Trường Y khoa Sendai và học được hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.