CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 109

Thụy Anh xét thấy phản ứng thái quá của tôi, nó tiu nghỉu quay lên

bàn trên. Tôi lườm nó một cái cháy sém, rồi lại cặm cụi chép lịch học và
nhai bánh mì!

Tan giờ học, tôi chạy thẳng tới quán KFC.

Ca của tôi từ 11 giờ 30 tới tận 5 giờ chiều. Vì tầm ăn trưa nên quán

khá đông khách. Tôi chạy mệt bở hơi tai. Hết mang đồ ăn, rồi lại nước
uống. Phía trước KFC có một dãy nhà ăn nhanh. Việc tính toán tiền do
nhân viên thu. Thú thật, giờ thì tôi rất ngưỡng mộ chị nhân viên hôm trước
với tính nhẫn nại cao độ. Đã chạy mệt muốn xỉu, ấy thế mà khi tính tiền,
mấy vị khách ở đây cứ chần chừ lân la mãi. Qua đây tôi cũng được biết
thêm được vài điều thú vị. Một trong số đó là: Không phải chỉ có duy nhất
hắn - cái tên Ju đó - chỉ được cái mã. Đi ăn cũng phải để con gái trả tiền.

Cho đến khi gần hết chiều, quán mới vãn khách. Tôi chuẩn bị đồ ra về

và không quên chọn cho mình một chỗ tiện nhất để chờ Rain của tôi.

10 phút, 20 phút rồi 30 phút.

Đợi gần tiếng đồng hồ, tôi chậm rãi rời khỏi chỗ làm. Bao suy nghĩ

viển vông cứ xoay vần, chân tay như rã rời vì một ngày chạy lên chạy
xuống. Hôm nay, Rain không tới.

Tôi chậm rãi đi bộ ra bến xe Bus. Đang bận bấm bàn phím điện thoại

loạn xạ để trả lời tin nhắn Thụy Anh, thì có một giọng nói lạnh lùng gọi với
về phía tôi.

- Hey Ki. Lại đây.

Tiếng gọi rất quen thuộc. Thanh âm trầm bổng này tôi đã nghe ở đâu

đó. Tôi ngừng bấm điện thoại, ngẩng đầu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.