CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 107

- Thật hả? - Hắn vẫn đa nghi.

- Giày 8 phân. Có tính không? - Tôi gần như gào lên.

Hắn gật gù ra điều đã hiểu. Đấy. Cuộc đời này thật lắm những điều trớ

trêu và bất công. Bằng tuổi tôi mà chỉ vì được sinh trong cái bề cao vị thế
mà giờ được cái quyền như ông già sáu mươi tra hỏi một đứa đang chập
chững vào nghề, nai lưng ra kiếm tiền cho những tháng ngày sinh viên.

Rồi cuối cùng, 150 nghìn cũng phán.

- Ok. Xong rồi. Mai đi làm nhé!

---

Nhận đồng phục tại quầy tiếp tân, tôi mừng rơn. Vậy là từ mai, ngoài

giờ học, lại ngồi bus phi ngay đến đây. Hàng tháng được lĩnh tiền lương,
hàng tuần được gặp Rain của tôi. Mọi chuyện cứ như trong mơ. Và ngay cả
trong mơ, tôi cũng không ngờ người mà tôi trót nhắn tin nhầm kia, lại là
con trai ông chủ quán KFC mà tôi có ý xin việc làm từ lâu.

Lần đầu tiên kể từ hôm qua, tôi không thấy tiếc nuối một trăm năm

mươi nghìn mà mình bỏ ra!

Có một lí do khiến tôi có cảm giác vui vẻ này nữa, đó là bởi Rain của

tôi theo thói quen, lại vào quán KFC này. Nhưng hôm nay, trông cậu ấy
chững chạc lắm. Tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn Rain mua hai suất KFC, và lại
lặng lẽ nhìn cậu ấy bước ra khỏi quán, lẫn vào dòng người cùng chiếc xe
đạp địa hình quen thuộc.

Cảm giác ngắm nhìn một người mà mình thích, một mình, thật khó

diễn tả. Nó giống như việc bạn ngước nhìn lên bầu trời, dù có hàng trăm
ngôi sao đang lấp lánh đi nữa, thì bạn vẫn luôn phát hiện ra ngôi sao quen
thuộc của mình. Nó không có gì là đặc biệt và khác những ngôi sao kia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.