CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 115

Tôi không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài có phần phô trương của cái quán

để đoán những gì mà nó chứa đựng. Hóa ra, sự ồn ào bên ngoài chỉ là cái
vỏ cho sự bình lặng bên trong. Thì ra Rain nghe nhạc cổ điển.

Tôi vặn to chiếc đài hơn nữa. Cũng cố gắng tra lợi ích của nhạc cổ

điển trên Google. Cổ họng cũng nghẹn nghẹn vì đọc được dòng chữ: "
Nhạc cổ điển giúp trí não phát triển."

Chẳng biết nghẹn vì cảm động hay nghẹn vì uất. Trong đầu tôi, hiện

lên nụ cười bí ẩn của Ju. Nụ cười mà tôi có cố thế nào đi nữa, cũng chẳng
hiểu ngụ ý là gì. Chỉ biết rằng ăn hết hai suất cơm trong cái túi mà hắn đưa,
bây giờ, tôi chỉ muốn ngủ!

Những ngày sau đó, tôi vẫn đều đặn làm ở quán KFC. Vẫn dành chút

thời gian để theo dõi Rain. Một cách rụt rè!

Còn nhớ, có lần Thụy Anh từng hỏi tôi: " Có bao giờ mày nghĩ rằng sẽ

đến trước mặt Rain mà mày thầm để ý ấy, và nói to với anh ta rằng: Tôi đã
để ý bạn gần hai năm nay. Tôi thích bạn! Có ngày đó không? "

Nghe Thụy Anh hỏi vậy, tôi chỉ biết cười. Thú thật, tôi chưa từng nghĩ

tới viễn cảnh đó. Tôi cũng không biết mình có đủ can đảm để làm cái điều
tưởng chừng như điên rồ kia hay không. Người ngoài cuộc vẫn cười và nói
rằng: " Không thử làm sao biết tình cảm của người ta." " Phải tự tin thể
hiện tình cảm." " Không nói, sẽ hối hận"…

Nhưng rõ ràng, chỉ có những kẻ yêu đơn phương như tôi mới hiểu.

Khi yêu vẫn điên như vậy đấy. Rõ ràng lí trí mách bảo phải thế này thế nọ
mới là đúng, là tốt. Nhưng nào đâu người ta có thể yêu bằng lí trí.

Với lại, dù tôi có đến trước mặt Rain và nói to rằng: " Tôi thích bạn"

thì liệu cậu ấy có gật đầu cái rụp không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.