Kiểu người như cậu thì chỉ có ăn chơi lêu lổng suốt ngày thôi!
Ju đưa cặp mắt như muốn xông lên đánh nhau với tôi ngay lúc ấy, rồi
cũng kiềm chế, Ju nói.
- Con nhỏ to mồm. Thích dạy đời hả?
Tôi cũng không vừa, vênh váo nói.
- Giỏi thì leo từ vị trí tệ nhất lên đầu xem nào. Rõ là tên du côn!
Tôi không biết rằng, lòng tự trọng của con trai lại cao đến vậy. Cũng
chỉ vì nỗi bực tức ngày hôm ấy, hơn một năm sau, tôi gặp lại Ju trong lớp
học của mình. Nhưng không phải là một Ju ngỗ nghịch, một tên du côn mà
tôi nhớ, mà là một người luôn giữ ở vị trí số 1.
Tôi thích Ju. Một cách tự nhiên nhất!
Nhưng giờ, Ju lại không thi Đại học! Là vì sao? Suốt một khoảng thời
gian dài, vì câu nói có phần quá đáng của ngày xưa ấy, tôi phải nỗ lực rất
nhiều. Nỗ lực để luôn giữ được thành tích, nỗ lực để làm sao trong mắt Ju,
tôi là một con bé biết giữ lời. Tôi chỉ biết học! Vậy mà…
Tôi khóc. Khóc rất nhiều.
…
Những tuần sau đó, tôi hay trò chuyện với Mai Anh. Nó đã có bạn trai
mới, Huy cũng vậy. Ngẫm lại những kỉ niệm cấp 3, tôi thấy lòng nhẹ nhõm
hơn. Mai Anh vẫn cứ vui tươi như ngày nào, nó kể về cậu bạn trai mới với
những tính cách kì quái. Rồi lại nhớ lại về ngày trước, về Huy. Bây giờ,
mỗi đứa một nơi, ra trường rồi, thấy mình thay đổi nhiều biết bao. Chúng
tôi của ngày hôm nay, thực sự khác với chúng tôi của những ngày tháng
học sinh trung học.