Tôi vẫn không tin vào những điều sến súa như thế. Nhưng giờ, thì tôi
tin.
Bằng chứng là trước đó tôi vẫn tự cho mình là một cô gái mạnh mẽ,
không lụy vì tình yêu và cũng sẽ không bao giờ tỏ ra mình là người níu
kéo.
Nhưng giá như những gì ta làm đều như những gì ta nghĩ.
Tôi vẫn không sao quên được Minh. Và con tim, vẫn xót xa như ngày
nào khi gặp lại. Có hai lí do để khi chia tay người ta vẫn có thể là bạn. Một
là: Còn yêu. Hai là: Trước đó chưa tồn tại cái gọi là tình yêu.
Tôi luôn tự hỏi bản thân rằng, liệu tình cảm trong một năm qua, đó có
phải là tình yêu hay là không? Để rồi bây giờ, chúng tôi vẫn là những người
bạn. Tuy ít gặp mặt, nhưng vẫn thi thoảng nhắn tin, thi thoảng gọi vài ba
cuộc điện thoại vu vơ, và giờ, tình cờ gặp nhau ở câu lạc bộ ghi ta mới khai
giảng này.
- Hey Ki! Chị chỉ cách chơi đàn cho anh với! Tim tôi suýt vọt ra khỏi
lồng ngực. Bao suy nghĩ
trong đầu đứt đoạn. Cảm giác như mình đang cố gắng thổi phồng một
quả bóng bay, còn nó thì cầm một chiếc kim và… "đoàng"!
Tôi gần như gào lên.
- Lần sau không thể nói nhỏ hơn được hả Ju? Thằng nhóc bĩu môi.
- Anh nói lần thứ ba đấy rồi chị ạ. Tại chị không chú tâm đấy chứ.
Tôi lườm nó cháy sém, rồi cũng cầm lấy cây đàn mà nó đang chìa ra.
Đây. Cây đàn ghi ta của chúng ta có sáu dây, khi ôm đàn không bấm gì
cả tính từ trên xuống dưới sáu dây đó sẽ tương ứng với: Mì – Là – Rê – Sol