Mùa hè, với những cơn mưa rào bất chợt không khỏi khiến tôi bực
mình. Rõ ràng lúc trước trời vẫn nắng trong, thế mà chẳng mấy chốc, đổ
mưa ngay được. Đã thế, công việc ở tiệm bánh hôm nay cũng không mấy
suôn sẻ, đi làm về lại gặp ngay cơn mưa rào bất chợt. Rõ là đen thui.
Phi chiếc xe về nhà, tôi ướt như chuột lột. Vội vàng mở cổng. Chẳng
biết Ju về khi nào, thấy tôi, nó cầm một chiếc ô to sụ ra, hốt hoảng.
- Ủa. Chị đi làm mà quên áo mưa sao không gọi anh?
Tôi nhìn thấy cái vẻ mặt gần như mất tích cả tháng trời của nó, cáu.
- Cũng còn nhớ chị là ai cơ à?
Ju một tay dắt xe cho tôi, một tay cầm ô, nó thản nhiên đáp.
- Thì cứ nhớ là có một người hàng xóm chiều cao đến vai anh là được.
Tôi cau mày nhìn nó.
- Ướt thì cũng ướt rồi. Che ô làm gì nữa. Mau vào học đi. Học xong
thì lo nhắn tin cho Mai Anh. Sao việc gì cũng đến tay chị thế?
Nó bỗng dưng cười. Sau phát ra thành tiếng. Tôi lườm nó mấy cái, rồi
cũng cố tìm cách mở cửa phòng. Trước khi đóng cửa lại, tôi quát nó câu
cuối.
- Ở ngoài đó mà cười.
Thay bộ quần áo ướt, chuẩn bị đồ ăn và mang sách vở ra chuẩn bị học
bài. Chừng 30 phút sau, tôi nhận được tin nhắn của nó.
- Biết là chị đi mưa không bị ốm. Nhưng vẫn cứ nhắc chị đừng để tóc
ướt khi ngủ. Dễ cảm lạnh đấy.