một cái, chó tôi bể đầu văng ra xa lắc, tôi thấy vậy nóng ruột, kéo bướng nó
ra khỏi rừng. Thời may con heo đã mệt rồi nên nó không theo chúng tôi. Ra
được bình yên ; khi ấy thấy con chó tôi tuy trọng bịnh mà coi bộ còn tỉnh,
nên tôi hái lá giác rừng, tôi nhai với vôi ăn trầu, lấy dây choại bó lại cho nó,
một lát coi hết chảy máu. Lúc ấy chúng tôi cũng đà khỏe rồi, mấy người kia
rủ nhau trở vô trong rừng kiếm thấy mấy con chó họ bị heo đánh đó. Chó
tôi thấy họ đi nó cũng chạy theo, chẳng ngờ con heo nó vừa khỏe một chút
liền đứng dậy rượt theo thợ săn. Ai nấy đều thất kinh, kẻ thì mác thông,
người thì lao phụng, đỡ gạt với nó mà chạy… Không dè con chó tôi nó
chuyển bụng đẻ ra sáu con, mẹ con nó đeo theo sau đuôi con heo… Thợ
săn mảng lo chạy một đỗi xa xa, thấy con heo không theo nữa nên họ trở lại
thì thấy heo ngồi đó mà cự với mẹ con con chó của tôi. Thợ săn thấy vậy
lướt vô đâm giết được con heo. Khi đó coi lại mới hay rằng trong lúc nó
rượt thợ săn, nó bị mấy mẹ con con chó ở sau cắn nó đứt nhượng nên
không đi được. Con chó tôi, từ bị heo đánh bể đầu, chỗ vít tuy lành rồi, mà
nó sanh ghẻ hoài nên ai nấy cũng chê nó là chó có ghẻ. »