CHUYỆN CƯỜI CỔ NHÂN - Trang 255

Thấy khảo kẹp thiết tha mấy bận,
Tội mình làm mình chịu đã đành.
Cúi trông lượng cả cao minh,
Tha hết thảy một tôi ưng chịu.

Quan nghe lời khai thì mừng, liền biểu biện lại biên lời sao khẩu của

con dâu, còn ông già bà già với chồng thì tha về, nàng dâu thì đem giam
vào ngục. Quan làm án gởi đến xin quan tổng-trấn thượng sớ xử tử con dâu
đó, trong án lại có câu nói rằng : « Đả tử phao thi, độc tánh phụ nhơn khả
uý, bổn hô ngộ sát, cố tình thẩm dã tù tri »
. Quan tổng trấn xem án rồi thì
cũng phê y như án quan Bố đã kết. Rồi quan tổng trấn thượng sớ về trào.

Lịnh hoàng đế xem án rồi châu phê trảm quyết. Án trào trở lại nơi

dinh quan Bố, quan Bố thi hành, tờ châu tri phát ra các nơi, cha mẹ chồng
với chồng than khóc vô cùng, cha mẹ thì thương dâu thảo, chồng thì xót xa
đau đớn vì mất vợ hiền, cả nhà buồn rầu bỏ ăn bỏ uống. Kêu trời than đất
xin minh oan.

Thật lòng trời đất công minh, trời không phụ người hảo tâm. Nội ngày

đó thằng đày tớ tên Cuội, nó chạy về nhà nói rằng : « Tôi hổm nay đi bậy
chơi mà sao hôm nay trong lòng tôi nóng nảy lắm, đi hướng nào cũng nóng
nảy lương tâm, trừ ra đi về nhà chủ thì mới yên mà thôi. »

Tức thì người chồng đem tên Cuội đến thưa với làng, làng đem tên

Cuội đến quan Bố mà thưa lại, quan Bố nghe qua lấy làm lạ, dẫn nàng dâu
đến và hỏi rằng : « Mi là người vô tội, sao ngươi dám chịu rằng giết người
? »

Nàng thưa rằng :

Phận phụ nữ chỉ sanh ngoại tộc,
Về nhà chồng giúp nối tông đàng,
Hệ trời xui họa nọ phải mang,
Túng phải biến cứu người tai-họa.
Phận bồ liễu mất còn chẳng sá,
Cám nhà người tuyệt tộc mà thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.