Qua đêm sau cha con cũng đọc sách, liền nghe tiếng lộp cộp, ngó lại
thì thấy trên vách thòng xuống một cái thang, có một người con gái tác
chừng mười tám mười chín tuổi, nhan sắc đẹp đẽ lắm, đi xốc tới trước mặt
Bình mà nói rằng : « Ta biểu đi sao không đi ? Nếu trong ba bữa mà không
đi thì ta sẽ bắt con lớn của người chết. »
Bình nghe nói vậy nổi nóng lên, cầm quạt đánh vào mặt người con gái,
tức thì con gái biến mất.
Cách ba ngày thì thằng con lớn đau bụng mà chết, Bình than khóc rồi
lo chôn con. Tối lại còn một cha một con, cũng ngồi đọc sách, liền nghe
tiếng kêu trên không mà rằng : « Sao ngươi không đi ? »
Bình đáp rằng : « Tao chả đi đâu, tao ở đây, mi giỏi làm chi thì làm. »
Con gái ma nói rằng : « Nếu năm ngày nữa mà người không đi, thì ta
sẽ bắt thác con ngươi. »
Bình tự nhiên không sợ sệt chi, cứ việc lo học mà thôi. Đủ năm ngày
thì đứa con đau mê man một buổi rồi chết. Bình than khóc và nói rằng : «
Số mạng nơi trời. » Lo chôn con an rồi, tôi ngồi một mình mà học thì buồn
vì là vắng con, trong một giây phút thì con ma lại kêu mà nói : « Sao ngươi
không đi, còn đợi ta bắt người nữa sao ? »
Bình nói : « Mi giỏi thì bắt ta, chớ ta nõ đi. »
Con ma nói : « Nếu ngươi không đi thì ngươi hãy coi ta ! »
Qua đêm sau, Bình đang ngồi học nghe tiếng động lộp cộp trên vách
rồi nghe một cái đụi, ngó lại thấy một cái đùi người ta coi bộ như sình mà
tái xanh. Bình ngồi xem chớ không sợ chi, rồi rớt xuống một cánh tay cũng
tái xanh, một hồi lại rớt cái mình.
Bình ngồi tự nhiên và rằng : « Lũ ma này thật là quái lắm. Bây cố ý
làm như vậy mà nhát tao, song tao nõ sợ, trối kệ nhà mi làm gì thì làm. »
Tức thì nó rớt liền liền đủ cả thân mình, ráp lại thành người liền bước
tới trước mặt Nguyễn Chánh Bình, xem ra hình cung kính.