CHUYỆN CƯỜI CỔ NHÂN - Trang 61

có đủ năm đồng xu lỗ, thì chú Hỉa cho ngồi ghế dựa, có khăn choàng tử tế
cho tóc con tóc cắt đừng rớt vào kẽ áo, vào thân mình, bằng với giá ba đồng
xu, (phải đưa tiền trả trước), tuy chú vẫn cạo và không nói nặng nhẹ gì,
nhưng cách cư xử đối đãi đã khác : cho ngồi ghế đẩu, phân nửa bàn tọa ra
ngoài, không có khăn choàng, và muốn tóc khỏi rớt xuống áo quần và
xuống gạch, thì chú phát cho miếng nắp hộp thiếc cũ, chú cạo tới đâu, mình
phải lẹ tay đưa miếng thiếc ra hứng, khi nào tóc rớt xuống gạch, khi cạo
rồi, mình phải lấy chổi hốt quét sạch sẽ trước khi về, chỉ trả thiếu có hai xu
mà chú hành hạ mình thế ấy, phép tắc thầy hù đời xưa là vậy. Nhiều khi,
đang cạo được một phần hay phân nửa cái đầu, kịp có khách sang và gấp
đến, chú Hỉa thôi cạo cho mình và biểu ra ngồi chờ đâu đó, đợi cho chú cạo
đầu lấy tai cho khách xong xả rồi chú mới tiếp tục cạo cho mình. Trời đất
ôi ! Ai đời đầu cạo còn lại phân nửa, mà chú biểu mình « đi chơi đi » là đi
chơi cái gì ? Tuy vậy, nhờ tuổi nhỏ nên bao nhiêu cũng tha thứ, ở nhà để
mẹ cạo đầu thì dao lụt

14

rát da, hít hà còn không được, thà cho chú Hỉa làm

gì thì làm… Nói chí đáng, cây dao cạo của chú Hỉa là cây dao cạo Tàu, có
hình lưỡi búa, (nên cũng gọi dao cạo lưỡi búa), dày dục mà bén ngót còn
hơn dao A-lơ-măng ngày nay. Trong tay chú Hỉa, cây dao là một nghệ thuật
thần sầu, chú kéo chạy tới đâu là tóc rớt tới đó, da đầu êm ru như có thoa
mỡ, nhứt là khi chú cạo tới sau ót, chú trịch áo đi một đường bí quyết, vừa
lạnh xương sống vừa khoái rần rần từ gót chân đến đỉnh đầu ! Nhớ lại thật
là tài xứng với câu liễn sau nầy, đã đọc đâu đây quên phứt :

« Cười phấn cợt son, tô điểm tóc tai người tứ xứ.
Mài dao đánh kéo, mở mang mày mặt khách năm châu ».

Nghĩ lại, ngày nay vật đổi sao dời, đời càng mắc mỏ, chạy không đủ

ăn. Mỗi lần hớt tóc, trả một trăm bạc mà vẫn không có cái khoái váy tai.
Không bì năm 1913, với ba đồng xu lỗ (0,03), chú Hỉa chạy cho một đường
dao lưỡi búa nơi sau ót, cái khoái lên tận mây xanh.

Chú Hỉa và chú Sủng, đều là hai lão thầy hù ở chợ Sóc trăng, tôi từng

biết mặt biết mày và từng thí nghiệm tài riêng ăn đứt nghề cạo váy sáu chục
năm về trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.