CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 119

xắc cốt ra một quyển thơ, nằm đọc vẻ tự nhiên ê a. Nhưng thật
đầu óc loăng quăng nhiều nghĩ, nhiều nghe, khiến mắt Triều
không thể trông thấy chữ nữa. Mùi lá chuối khô mốc, Triều đoán
ít khi Soan ngủ nhà. Có lẽ Soan ngủ ở những điếm canh. Cái cảm
tưởng về Soan nằm lang chạ như thế làm cho Triều buồn buồn.
Trong khi ấy thì miếng xà phòng ở túi ni lông của Triều cứ tỏa mùi
thơm êm đềm, ngòn ngọt.

Triều chợt nhớ mình đương nằm ở cái phản ngày trước, vẫn góc

phản ngày trước. Nhưng mùi xà phòng, cái quyển sách, cái bút…
những gì nữa này, những thứ ấy làm cho Triều thấy mình khác
trước. Người cũng còn đổi nữa là, nhiều cái đã khác. Triều bỗng để
ý đến đôi dép cao su đen. Triều đã phát giày vải, đôi giày mình
đương đi đây.

Triều suy nghĩ lan man về đôi giày, đôi dép trong khi trời dần

dần khuya. Những con chuột cống, con cầy hương, lúc này đường
đã vắng, chúng ra tìm ăn, chạy lẹt xẹt trên những lối bùn và lá khô,
nghe xung quanh càng lặng, cứ vừa êm đềm lại vừa thao thức. Từa
tựa có người đi vào, rồi lại không phải. Chốc chốc, Triều giật
mình.

Bỗng ùa đến tiếng chân rậm rịch từ ngoài đầu ngõ. Rồi tiếng

cười, tiếng nói ào ạt qua ngoài vách, nghe rõ mồn một.

Triều nhìn lên rui nhà. Ánh đèn và tiếng cười loang loáng qua

trên ấy. Triều cảm thấy mình nằm thu lu lẻ loi, lép vế, Triều
trở mình quay mặt vào vách, tay nhấc quyển truyện kề giáp vào
bóng đèn, như đương mải đọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.