CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 121

ngắm rồi thong thả đọc từng câu, thì Triều không nói nữa. Từ lúc
nãy, Soan như không để ý tới những sự thay đổi trên cái giường lôi
thôi, mà Triều đã mất công bày lại, Soan cứ nhẹ nhàng nhởn nhơ
như không màng tới, Triều đã lạ. Bây giờ thì Triều phục vợ quá. Vì
Triều tưởng chỉ có mình bao năm ở doanh trại, mới biết chữ được.
Soan vẫn đọc thong thả, rành rọt. Ánh đèn bắt nghiêng lên mặt
Soan. Đôi mắt vẫn lừ đừ năm xưa thế ấy. Cái lưng áo cánh nâu
chắc nịch bốc nóng rình rịch. Nhưng nhìn thoáng khuôn mặt thì
không còn tròn phính như trước. Dưới gò má, quầng một vết tối,
hơi trũng xuống. Nét mặt Soan có khô đi. Sáu năm, bao nhiêu tháng,
bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm đã qua rồi. Triều bồi hồi và
Triều âu yếm nói:

- Tắt đèn chứ, khuya đấy.

Soan đứng dậy, đặt cái đèn lên mặt hòm phản. Câu chuyện hai vợ

chồng lầm rầm dần dà lặn vào bóng tối. Đêm mùa đông ấy,
trời khô, vừa rét lại vừa ấm.

- Anh ở chơi nhà mấy hôm?

- Ngày kia thôi. Này, sắp đi công tác đấy à?

- Ừ.

Trước khi Triều về, mỗi lần Soan tưởng tượng chuyện sắp đi

công tác thì đầy đủ lắm: túi vải, ba lô, bút máy gài túi. Nhưng lúc
này, mặc dù vẫn hãnh diện về chuyện này và những điều nghĩ ngợi
về lễ kết nạp chị Pha vào Đảng lúc nãy vẫn bổi hổi trong đầu, Soan
có thể kể cho Triều nghe bao nhiêu chuyện, thế mà khi đó Soan chỉ
“ừ” một tiếng, Triều nghe thấy vừa hiền, vừa ngoan. Trong khi
hai vợ chồng nằm nghiêng lại với nhau, Triều nghĩ những ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.