CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 122

mới lấy nhau. Soan nết na, hay làm, Triều thì cục tính, hễ trái ý là
chửi, đánh. Cả hôm đi tòng quân, lấy cớ che mắt mọi người để ra
hậu phương cho dễ, Triều cũng đánh Soan một trận, nghĩ bây giờ
còn ngượng. Soan cũng nhớ lại việc ấy một cách tinh nghịch.

- Anh còn nhớ cái lần anh đánh em rồi anh ra hậu phương?

Thế mà nhà đồng Nắp cũng đi báo đồn xuống đòi tiền phạt
“nhà có người đi Việt Minh”.

- Mình chỉnh huấn đã kiểm thảo thái độ đối với phụ nữ rồi.

- Không, em không nói anh đánh em đâu. Em kể chuyện nhà Nắp

ấy. À anh ở bộ đội có kiểm thảo cả việc đánh em đấy à?

- Ừ.

Chợt nhớ ra một điều vui lắm, Soan rinh rích cười, cười to, nghe

giường ngoài bà Cam cựa mình, mới im.

Triều để ý Soan gọi Triều bằng “anh” và xưng “em” rất tự

nhiên. Triều thì chẳng dám “mày”, “tao” với Soan như ngày trước,
nhưng vẫn lúng túng chưa biết gọi thế nào, nên vẫn chỉ đối đáp
trống không. Triều thấy ở Soan một vẻ chững chạc, mà trước kia
Triều không hề tưởng tượng ra. Triều lạ và phục, nhưng cũng
thấy tưng tức, cảm như mình bị coi thường, dù mới chỉ về nhà một
lúc. Triều buông một câu:

- Đi thì ai ở nhà làm?

Soan nói gì về những ở nhà và đi công tác, nhưng Triều không

nghe rõ. Sự bực bội và thương yêu cứ lẫn lộn, bối rối, vẩn vơ. Câu
chuyện lào xào một lúc rồi im trong tiếng lá chuối sột sạt và tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.