CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 123

cơn gió đông cứ dạt dào huýt sáo vào cái ống tre trên đầu hồi nhà.
Một lúc thật lâu, Triều bảo Soan:

- Ngủ đi.

Nhưng nào ai ngủ được. Chẳng bao lâu, tiếng gà đã nổi lên. Nhìn

ra, đêm đã loãng trắng trên khung cửa liếp. Triều quay mặt vào,
nhắm mắt. Bỗng rất khó chịu cái khung cửa liếp làm cho người ta
thấy sắp sáng nhanh quá.

Còn tối đất, Soan đã dậy đi bừa. Triều cũng đứng lên, hăm hở

ra sân tập thể dục.

Mặt trời lên độ con sào thì Soan về, khỏa chân tay ngoài cầu ao

rồi vào gác bừa. Triều đương lúi húi với đôi dép râu ở đầu hè.

Triều bảo Soan:

- Xỏ chân thử nào.

Soan đặt chân lên chiếc dép. Triều ngắm, nheo mắt, rút quai,

đánh dấu bút chì. Miếng xà phòng và bát nước đã để sẵn, Triều
tuốt xà phòng vào quai dép, rồi lần lượt xâu lại.

Đã đoán được việc Triều đương làm, nhưng Soan cứ hỏi:

- Anh làm gì đấy?

- Cho em đôi dép này… để em đi…

Triều buột miệng một cách cố ý gọi vợ bằng “em”, tiếng nhẹ

nhõm, tự nhiên.

- Cho em thì anh lấy gì anh đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.