CHUYỆN DESPEREAX - Trang 120

Chương Ba Mươi Lăm

Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng loáng

DESPEREAUX ĐANG NGẪM NGHĨ về điều ngược với cái câu

hỏi ấy. Chú ngẫm nghĩ không phải xem mình sẽ làm gì khi có cái
đuôi mà là chú sẽ làm gì khi không có nó. Chú ngồi trên túi bột mì
trên cái kệ cao nhất trong chạn thức ăn, khóc cho thứ mà chú đã
mất.

Cơn đau phía thân sau khá dữ dội và chú khóc than vì nó. Nhưng

chú cũng khóc bởi vì chú hạnh phúc. Chú đã thoát khỏi ngục tối;
chú đã được hồi sinh. Cuộc giải thoát này diễn ra vừa đúng lúc để
chú cứu nàng công chúa Hạt Đậu khỏi một số phận khủng khiếp
mà con chuột cống đã sắp đặt.

Vì thế Despereaux rơi nước mắt vì hạnh phúc và vì đau đớn và

vì biết ơn. Chú rơi nước mắt vì kiệt sức và tuyệt vọng và hy vọng.
Chú rơi nước mắt vì tất cả những xúc cảm mà một con chuột nhắt
nhỏ bé đã bị đem đi tử hình rồi lại được trở về đúng lúc để cứu
người yêu thương của nó có thể cảm nhận được.

Hỡi độc giả, chú chuột nhắt đã khóc.

Rồi chú nằm xuống túi bột mì và ngủ. Bên ngoài lâu đài, mặt

trời xuống núi, những ngôi sao lần lượt hiện ra rồi lại biến mất,
nhường chỗ cho mặt trời đang lên, vậy mà Despereaux vẫn ngủ. Và
trong lúc ngủ, chú đã mơ.

Chú mơ về những khung cửa sổ kính màu và bóng tối của căn

ngục. Trong giấc mơ của Despereaux, ánh sáng rực rỡ và huy hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.