CHUYỆN DESPEREAX - Trang 185

Và nó bắt đầu khóc.

“Uuuu huhuuuu!” Botticelli quát lên.

“Suỵt,” những con chuột cống khác suỵt khẽ.

“Giết ta đi,” Roscuro nói. Nó ngã phục xuống trước Despereaux.

“Sẽ không bao giờ có được. Tất cả những gì ta muốn chỉ là chút ánh
sáng. Đó là lý do ta đem công chúa xuống đây, thật đấy, chỉ để có
chút vẻ đẹp... chút ánh sáng cho bản thân ta.”

“Ta xin đấy,” Botticelli quát lên, “hãy giết nó đi! Nó là nỗi hổ

nhục đối với loài chuột cống.”

“Không, Despereaux,” công chúa nói. “Đừng giết nó.”

Despereaux hạ cây kim khâu xuống. Chú quay lại nhìn Hạt Đậu.

“Uuu huuu!” Botticelli lại kêu lên. “Giết nó đi! Giết nó đi! Tất

cả những lòng tốt này đang làm ta phát ốm lên đây. Ta thấy mất
ngon rồi.”

“Chồi ôi!” Mig kêu lên, tay vung dao. “Tôi sẽ giết nó.”

“Không, chờ đã,” công chúa nói. “Roscuro,” nàng nói với con

chuột cống.

“Gì thế?” nó nói. Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt nó, bò xuống

râu nó rồi nhỏ xuống nền ngục.

Và rồi công chúa hít một hơi sâu và đặt một bàn tay lên trái tim

mình.

Tôi nghĩ, hỡi độc giả, là nàng đang có cảm giác y hệt như

Despereaux đã có khi chú đối mặt với cha mình khi ông cầu xin
chú tha thứ. Điều đó có nghĩa là, Hạt Đậu đã bất chợt ý thức được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.