CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 107

Bài học nhớ đời

= TRƯƠNG THẾ VINH (TP.HCM)

Buổi trưa hè oi ả, tiếng ve kêu ran dưới tàn phượng vĩ trước nhà.

Ngồi trong nhà lau từng chiếc bóng đèn để giao cho khách mà
sống mũi tôi chợt cảm thấy cay cay. Bao kỷ niệm xưa lại ùa về
trong tâm khảm.

Nhớ lại thời thiếu niên, trong thời gian nghỉ hè ba tháng, cha cho

tôi đi học khóa học điện - điện tử. Tuổi 14, 15 không còn bé lắm,
nhưng chưa phải đã lớn để có nhận thức đúng đắn về những việc
làm của mình. Tôi và một người bạn chung xóm, cùng khóa học đó,
rất nghịch ngợm và phá phách. Khi đã biết tháo ráp, câu nối bóng
đèn, chúng tôi rất mê và thích thú.

Do muốn có nhiều bóng đèn để câu chế, tôi và bạn không dám

xin tiền cha mẹ mua (vì cả hai gia đình đều nghèo) mà hè nhau đi
canh rình, lấy trộm các loại bóng đèn xe của người ta để sơ hở. Công
việc ”làm ăn” của chúng tôi được khoảng nửa tháng thì vô tình đứa em
gái phát giác và báo với cha tôi.

Thế là cha tôi nổi trận lôi đình (vì nhà tôi nghèo nhưng rất gia

giáo) và cho tôi một trận đòn nhớ đời về tội ăn trộm “làm xấu hổ
tông môn”. Tôi còn nhớ mãi câu nói của cha:

- Nhỏ mà ăn trộm thì lớn lên làm ăn cướp đó con!

Tuy nhiên những ngọn roi vẫn không làm tôi đau đớn và đứt từng

đoạn ruột bằng khi cha tôi bắt tôi tự tay cầm búa đập vỡ từng bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.