CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 160

Tôi xin phép gọi ông bằng anh vì tôi cũng xấp xỉ tuổi ông. Tôi

hỏi thăm về quá khứ, thân thế, anh Minh từ từ kể: “Năm 1972, lúc
chiến tranh ác liệt, con trai tôi lâm bệnh nặng mà trong nhà không
có tiền. Bất đắc dĩ tôi phải đem cây đờn yêu quý của mình đến
tiệm cầm đồ thế tạm. Chủ tiệm không mấy mặn mà với món
hàng nhưng vì chỗ quen biết nên ông thuận trao cho tôi 2.000
đồng. Ba hôm sau tôi bị bắt vì một tên chiêu hồi chỉ điểm. Tôi bị
giam cầm, tra tấn và cuối cùng bị đày ra đảo Phú Quốc cho đến
ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng mới trở về. Tôi hết sức đau
khổ khi biết tin vợ và con tôi đều chết vì bạo bệnh sau một năm
tôi bị đi đày. Nay gặp lại vật sở hữu của mình làm sao khỏi bùi ngùi
xúc động!”.

Để chứng tỏ mình không nói dối, anh Minh cầm bút ký tên trên

một tờ giấy. Tôi xem lại giống y như chữ ký ở mặt sau cây đờn.
Tôi hỏi thăm anh về cuộc sống hiện nay, anh bảo đã từng làm bốc
vác, phụ hồ và giờ thì mua bán phế liệu sống qua ngày. Anh Hữu
Minh ngỏ ý muốn chuộc lại cây đờn theo giá thị trường hiện nay.
Nếu tính đúng, tính đủ thì có hơn 2 triệu đồng. Tôi liền bảo anh:
“Hãy tìm hộ tôi một cây đờn kìm khác rồi mang cây đờn của anh
về để được “vật hoàn cố chủ”. Anh rối rít cảm ơn tôi.

Một tháng sau, giữ lời hứa anh Hữu Minh đến giao cho tôi một

cây đờn kìm khá đẹp, cũng vành, cần bằng gỗ trắc, mặt bằng gỗ
cây ngô đồng nhưng không cẩn ốc xà cừ. Âm thanh của đờn là
9/10 so với cây đờn cũ của anh.

Anh hẹn trở lại thăm tôi sau khi giải quyết xong số phế liệu

còn để tại nhà ở tận huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.