CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 164

“K” là gì, càng không biết “di căn” thì sẽ ra sao. Có hôm bà nói với
thằng Út: “Thôi kệ, con ráng chịu cực một chút, tiền nợ má con
mình mượn lo cho ba, về nhà từ từ làm rồi trả cũng hết, miễn sao
ba con còn sống là vui rồi”.

Bà cụ quay sang nói với tôi: “Nếu bác sĩ kêu mổ là tui quỳ

xuống lạy bác sĩ liền đó cô ơi”. Tôi ngạc nhiên lắm, chẳng hiểu ý
bà cụ nên thắc mắc: “Tại sao phải lạy vậy bác?”. “Trời ơi phải lạy
chứ, lạy xin bác sĩ cho về liền, về liền chứ ở đây là chết, tiền
đâu mà mổ!”. Tôi nghe mà lòng dạ xốn xang quá! Gia đình của
những người nông dân nghèo ấy đi cấp cứu mà vẫn còn lo món nợ
160.000 đồng xe ôm từ Long An lên bệnh viện.

Bà cụ vốn chân lấm tay bùn nên đối với cụ cái bệnh viện lớn

này vẫn lạ lẫm lắm. Lần duy nhất bà cụ phải xuống tầng trệt
mua thuốc rồi không nhớ đường trở về phòng. Lo sợ tột cùng, sợ
lạc mất ông cụ, sợ ông cụ trông đợi, bà cụ vừa đi vừa hỏi thăm đủ
thứ người, cuối cùng cũng về đúng lầu 4, nhưng phòng số mấy
thì bà cụ nào có biết. Người ta phải dẫn bà đi từng phòng để tìm.
Đến khi nhìn thấy được ông, bà cụ thở phào nhẹ nhõm:

“Trời ơi, tưởng đâu đi lạc luôn rồi, thấy ổng nằm đây mừng

quá, thôi thôi từ đây trở đi không đi đâu nữa hết, chỉ ở trong phòng
hay ra ngoài hành lang này thôi”. Còn ông cụ thì mừng run khi thấy
bà trở về, ông nói: “Ai đi đâu thì đi, bà phải ở đây với tui”. Cuộc
sống này sẽ thanh bình lắm nếu vẫn còn có tình yêu vô bờ bến
như hai ông bà cụ vậy.

Tôi thương cho họ quá, căn bệnh ung thư rồi sẽ cướp đi người

yêu thương nhất của bà cụ, cái chết sẽ chia cắt tình yêu của hai cụ
mất thôi, tôi không cam lòng khi nghĩ đến điều đó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.