Bác sĩ giám đốc nhà thương dẫn mọi người vào phòng của ông,
chỉ cho xem sơ đồ của nhà thương điên và giải thích từng khu nhà
rất chu đáo. Trước khi lên đường tham quan, ông giám đốc dặn:
“Các anh chị vào viếng thăm nơi đây xin nhớ rằng bịnh nhơn ở đây
rất nhạy cảm, rất đặc biệt, vì vậy các anh chị phải cẩn thận, đừng
cười nói hay có cử chỉ gì khác thường, dễ kích động đến bịnh
nhơn...”.
Chỉ bảo xong, chính ông bác sĩ giám đốc hướng dẫn bọn mình lên
đường. Khi đi ngang qua vườn hoa trước phòng giám đốc, mình
thấy có một số bịnh nhơn, kẻ ngồi co ro ôm đầu, người thì ngồi
nhìn trời nhìn mây, kẻ lang thang nhàn du. Đặc biệt, có một anh
chàng ngồi ven lề đường, hốt cát lên chà xát chùi cái ca bằng
nhôm sáng ngời. Khi nhìn thấy bọn mình, anh ta sợ hãi đứng lên,
chạy núp trốn sau gốc cây, rồi len lén nhìn theo. Anh ta mặc áo
thun ba lỗ mà không mặc quần!
Bác sĩ giám đốc dẫn bọn mình viếng từ phòng đọc sách, phòng y
tế, nhà ăn, nhà nghỉ của bịnh nhân nhẹ. Còn khi đi gần khu nhà nọ,
mình nghe tiếng la hét, tiếng cười, tiếng khóc vang ra... (nghe
tiếng cười mà phát ớn sợ). Bác sĩ giám đốc cho biết đó là trại dành
cho bệnh nhân nặng, phải nhốt riêng rẽ từng người trong các phòng
có song sắt.
Quang cảnh thật là ngoạn mục, dòng suối róc rách bên ngoài rào,
dưới tán cổ thụ mát rượi, đường đi sạch đẹp.
Sau cùng, bác sĩ giám đốc dẫn anh chị em chúng tôi đến một
căn phòng riêng biệt, diện tích khoảng 30m
2
, trong phòng có một bà
cụ tướng người mập mạp, tóc bạc hoa râm, mặc quần đen và áo bà ba
bằng nhiều mảnh vải đủ màu sắc kết nối với nhau trông khá đẹp