CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 51

Năm 1935, tôi làm thư ký Sở hỏa xa Vân Nam tại Vân Nam, Trung

Hoa. Sau kỳ nghỉ phép, tôi đáp xe hỏa Hà Nội - Vân Nam về sở làm.
Nửa đêm, khi đoàn tàu gần tới ga Kai Uyên thì bị tuột dốc. Nhân
viên trên tàu ra sức hãm thắng tay, tàu mới ngưng trôi. “Sếp”
xuống đánh diêm coi tàu có an toàn trên đường sắt không, thì lửa
bùng cháy lớn. Cả toa xăng bốc cháy phừng phừng, thiêu rụi thêm
nhiều toa khác. Tôi ngồi toa hạng III ở cuối đoàn tàu nên may
được vô sự. Tôi nhận là may vì theo quy tắc, toa xăng phải được
mắc nơi cuối đoàn tàu kế toa hạng III tôi ngồi. Nay vì chở ồ ạt,
nhân viên hỏa xa mắc ẩu ngay sau đầu máy. Toa xăng cháy đó mà
được mắc đúng phép thì tôi đã chết thiêu rồi còn gì!

trên là sáu nạn lớn do “thủy hỏa đạo tặc”, dưới đây mới là một ca

tôi thoát chết hi hữu. 11g30 tan học, tôi cưỡi xe đạp từ Trường Servir
về nhà. Trời bắt đầu mưa nặng hạt, tôi đang đạp miết theo lề
đường bên trái để tránh cái xe bò cỡ trung đậu nghịch chiều bên phải
thì đúng lúc đó anh chủ xe bò quay ngoắt xe sang lề trái. Tôi tránh
không kịp, cả người lẫn xe bay phốc lên rồi “đáp” xuống, đứng
sững giữa cái xe bò. Cũng may, nếu không tôi đã ngã lộn cổ, chẳng
chết cũng tàn tật.

Sự kiện quá ly kỳ. Mãi giờ đây, trên 76 năm qua ngẫm lại vẫn chịu,

không lý giải được bằng cách nào mà tôi được bốc một cách an toàn
lên cái xe bò đó.

Để kết thúc câu chuyện: “Không nên tin thầy số mà phải tin:

đức năng thắng số”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.