Năm 1932, tôi dạy học tại trường tư thục Servir của cha Vacquier,
bên hông nhà thờ lớn tỉnh Nam Định. Chủ nhật, tôi dẫn học trò đi đá
bóng. Đá thế nào mà trái banh bay xuống ao. Đành phải xắn
quần lội ra vớt banh. Bước đầu nước đến gối, bước thứ hai nước
đến mông. Cố vớt chỉ còn cách trái banh khoảng gang tay. Bước
thêm bước nữa thì “ụp”, hẫng chân, chìm nghỉm. Trong lúc tôi hốt
hoảng vùng vẫy loạn xạ ở dưới đáy ao thì được một bàn tay đẩy mạnh
vô bờ. Thì ra cái ao đó sâu trên hai con sào. Một cầu thủ người địa
phương đã kịp thời cứu tôi khỏi chết.
Hè năm 1935, ra Đồ Sơn nghỉ mát. Buồn buồn, một mình tôi
đạp xe ra khu du lịch coi thiên hạ vui chơi. Xe đổ dốc tới một cua
ngoặt trái. Đang căng mắt theo dõi đường nhựa loang loáng thì
thấy xe sắp lao xéo vô một dải lờ mờ trăng trắng. Đó là bờ kè đá
trắng cao khoảng 25cm, bên ngoài là biển sâu. Linh tính khiến tôi
vội bẻ ngoặt ghiđông sang tay mặt cho má bánh trước va mạnh vô bờ
kè. Tức thì cả xe lẫn người tôi đổ ập sang trái là lề đường. Chỉ chậm
một tích tắc là cả xe lẫn người tôi đã băng qua kè đá, lăn xuống biển
sâu mà chết.
Năm 1945, tôi làm quản lý cho cơ sở ngũ cốc tại Kỳ Lừa (Lạng
Sơn). Qua cầu nổi làm tạm thay cho cầu sắt bị bom phá, khi đến
giữa cầu thì gặp đội quân Tưởng Giới Thạch từ Kỳ Lừa sang (mượn
danh nghĩa để giải giáp quân Nhật). Hai bên cứ âm thầm tiến bước.
Bỗng dưng người lính Trung Hoa giơ cao báng súng nhằm vào đầu
tôi định bổ xuống... Có lẽ nhờ “thần hộ mạng” can thiệp kịp thời
khiến người lính đó dừng tay đúng lúc. Không thế thì báng súng đó
đã kết liễu đời tôi, xác tôi cứ thế lăn xuống sông như kẻ tự trầm
chứ còn sống đâu đến giờ mà ngồi viết chuyện đời tự kể.
Sau đây là một vụ tôi thoát chết cháy: