CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 69

thuốc thang cho chồng. Tôi nằng nặc đòi chị cho về Điện Biên. 17
ngày sau lại cấp cứu. Bố mẹ tôi thấy vậy gọi điện thoại lên bảo đưa
tôi về bố mẹ nuôi hộ. Vợ tôi không chịu, cô ấy nói đã thương nhau,
dù có phải chết cũng chết trong tay nhau.

Một hôm, tôi vật vã lúc vợ lên lớp. Quyển Tri Thức Trẻ từ trên kệ

sách rơi xuống người tôi. Khi tỉnh dậy, mắt tôi bừng sáng bắt gặp
dòng tít “Bệnh động kinh có chữa được không?” (tôi không nhớ tác
giả). Một thương binh kể về chuyện động kinh, cách chữa và cách
“cải tạo” tinh thần lạc quan của mình. Tôi vụt đứng dậy, vừa đi vừa
nôn, ra cổng ngóng vợ. Bệnh của tôi không phải do chấn thương,
nhưng thiếu máu não cũng lên cơn tương tự. Cắt cơn là bớt đi 50%
nguy hiểm do khách quan tác động. Tôi thuyết phục vợ với một kế
hoạch chi tiết, từ làm kinh tế đến tập khí công, đến thuốc và
phương pháp chữa kết hợp ăn, nghỉ...

Vợ tôi nghi ngờ, đi tham khảo khắp nơi và đều nhận được lời

can, nhưng thấy tôi quyết tâm và có vẻ bớt u ám, vợ tôi cũng chiều
tôi. Cô ấy lại chạy vạy, vay ngược vay xuôi được 100.000 đồng cho
tôi bắt xe về thị xã Điện Biên Phủ, vào bệnh viện xin tư vấn, xin tài
liệu liên quan tới bệnh và mua được một vỉ thuốc U-mi-tôn (chống
lên cơn của Ấn Độ, loại rẻ tiền nhất). Ban đầu ngày uống hai
viên, mỗi bữa một viên. Một tuần liền không thấy lên cơn. Vợ tôi
mừng lắm, cạy cục khắp nơi vay tiền mua cho tôi một chiếc xe
Minsk chạy xe ôm, kiếm chút “tiền tươi” để mua thuốc mỗi ngày.

Tôi lại đi vay tiền lập lò nấu rượu nuôi lợn, được đồng nào ôm

tất đi mua thuốc đồng ấy, nhưng không đủ. Mặc dù vẫn “say
sóng” nhưng không lên cơn là tốt rồi. Tôi buồn lắm, vợ thấy
thế mang rất nhiều báo về cho đọc. Tôi đọc nhiều, tự dưng
nhiễm, đòi viết báo. Vợ nhặt những chiếc bút bi học sinh viết dở,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.