CHUYỆN ĐỜI XƯA - Trang 87

52. THIÊN-LỰC, KHÔNG PHẢI NHƠN-LỰC

ÔNG kia làm quan tước phẩm cũng đã cao. Mà bởi thông minh có chí

học-hành, chớ chẳng phải là nhờ có ai đùm bọc nưng đỡ mà làm nên. Cho
nên đề một tấm biển hai chữ Nhơn-lực treo giữa nhà. Mà người vợ bé cũng
là tay hay chữ, ra vô thấy chữ Nhơn-lực, thì giận chịu không được.

Bữa ấy chồng cô ấy đi việc quan khỏi, ở nhà cô ấy bắc thang lên, thêm

vào hai ngang, mà sửa ra chữ Thiên-lực. Chồng về ngó trực lên thấy Thiên-
lực,
thì hỏi trong nhà ai mà cãi chữ Thiên làm vậy. Thì người vợ bé ra chịu
sửa. Ổng lại hỏi : Chớ sao mà nói Thiên-lực. Cô ấy thưa rằng : Người sinh ở
thế, mạng hệ ở trời, mọi sự cũng nhờ mạng trời dạy, trời khiến mới nên. Có
ai mà bởi sức riêng mà làm nên được đâu ?

Ông ấy mới nói : Có ở đâu ? Tao đây cực khổ từ bé đến lớn, lo học-

hành hết hơi hết sức, mới ra làm vậy, nào có thấy sức trời giúp chi mô ? Ờ,
mầy nói làm vậy thì thôi, để coi thử mầy cậy sức trời có xong gì không cho
biết.

Ổng đuổi cô ấy đi, lấy áo quần với đồ nữ-trang lại hết. Để cho cái áo

cái quần rách xài xể bận mà đi. Vậy cô ấy ra thắp đèn nhang khói, mà vái
với trời, xin : hễ chính ngọ tôi ra đàng mà gặp một người đàn ông nào, thì
ấy là chồng tôi, được mà gởi tấm thân mà nhờ.

Khấn vái xong xả, ra đi. Đi tới cái cầu vừa trưa đứng bóng, gặp một

người đang câu cá, bộ quê mùa dốt nát, rách rưới túm trước túm sau, mới
lại mới hỏi : Chú kia, chú ở đâu mà đi câu đó ; nhà chú ở đâu ? Người câu
cá mới xớ rớ thưa : Tôi nghèo khổ, ngày đi câu cá, tối về ngủ trong hang đá,
có che ba cái lá khô kia kìa.

Vậy cô ta xách gói vào hang ở đó, nấu cơm nấu nước dọn dẹp tử-tế, có

mâm trên mâm dưới bĩ bàng. Anh kia tới buổi cuốn câu vác về nghỉ. Bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.