vào hang thấy mâm cao cỗ đầy, thì lấy làm lạ lắm. Cô kia mới mời chú
chàng ngồi lên trên, còn cô ấy ngồi dưới.
Ăn rồi cô ấy mới nói sự tình trước sau ; lại bày lời mình khấn vái xin
gặp ai đang chính ngọ, thì lấy người ấy làm chồng. Vậy bây giờ thiếp đã
thề-nguyền làm vậy, xin chàng cho thiếp theo mà làm vợ. Người kia nói
rằng : Phận tôi khác, phận cô khác. Cô là người duông
đứa bá-vơ khốn-nạn, làm làm vậy sao xứng. Cô kia rằng : Chẳng hề gì đều
ấy mà lo, việc trời đã định vậy, thì hay vậy.
Chồng cứ lệ cũ, thường bữa vác cần câu đi câu cá. Vợ ở nhà dọn dẹp ;
sắm áo sắm quần cho chồng mặc ; đêm lại vợ khuyên chồng thôi đi câu đi.
Đem tiền bạc ra, biểu đi chơi bời, tới đám tới đình cho quen, cho biết việc
đời, lịch thiên-hạ sự với người ta.
Anh ta đã dốt lại khờ, chìu theo ý vợ, cột tiền đi ra chợ búa, quán xá,
chơi. Ngửa nón ra, mua bún, mắm nêm, đứng mời ai nấy, không ai ăn. Giận
mình có của, mời người ta không ai thèm ăn ; mà vợ căn dặn biểu đi làm
quen làm lớn với người ta. Vậy mới mua thêm đồ, vào chùa gần đó nghỉ,
thấy tượng phật nhiều, thì lại mời ăn. Tượng ngồi trơ trơ mặt địa, không ừ
hử nói đi nói lại gì hết. Nổi nóng mới lật ngửa các tượng ấy xuống ; lấy bún
mắm nêm đút trây cả miệng cả mồm : Khinh người ta chi lắm vậy ? Ở sao
bất lịch-sự quá !
Xong rồi bỏ phật nằm ngửa nằm nghiêng đó, xách nón về. Mà phật
linh. Người ta vô chùa cúng, thấy tượng ngã chinh chòng thì lo thưa với
làng với xã. Thiên-hạ tới coi đông nức, mà dựng dậy không được. Phật hờn
trì xuống không chịu dậy, lại cho ôn-dịch chết dân trong làng nhiều lắm.
Làng báo với quan địa-hạt ; quan lại báo bộ. Vậy vua giáng chỉ : Hễ ai
dựng tượng lên được, thì cho chức quan lớn. Người vợ thấy yết-thị dán, về
học lại với người chồng. Chồng nói : Tưởng là chi, cái đều dựng phật, thì
tao làm dư đi chớ ; tao lật xuống đó. Hôm trước tao mua bún thịt bánh trái