CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 346

mày,"Tóm lại, thời gian đó thực hỗn loạn."

Chỉ là không muốn cô lo lắng, còn phải tự mình chữa bệnh.

Không phải là không muốn gọi điện cho cô, nhưng mà thời gian làm phẫu
thuật mẫn cảm với nhiều thứ, cổ họng anh nói không ra tiếng, huống chi là
gọi điện thoại, nhất định sẽ dọa cô hết hồn.

"Ngày đó anh không nói là vì sợ em suy nghĩ, em xem, hiện tại không có gì
em đã khóc đến thế."

"Ôn Nhiễm, không sao rồi..."Anh hôn lên nước mắt của cô.

Ôn Nhiễm nghẹn ngào nói:"Anh, nếu anh nói hết cho em, em sẽ tha thứ
mà."Tuyệt đối không ép buộc anh đâu.

Anh ôn nhu cười:"Là anh chột dạ, tốt xấu gì cũng phải để em phát giận cái
đã."

"Anh, anh rất đáng ghét."

"Ừ, anh đáng ghét."

Anh lại nhận, anh có biết càng làm thế cô càng áy náy hơn không.

Lau khô nước mắt, cô nhìn anh, mềm mại tựa vào lòng anh, thấp giọng
nói:"Em xin lỗi."

Anh ôm lấy cô, cười khẽ:"Nếu là ba chữ khác anh sẽ vui hơn."

Ôn Nhiễm khóc không ra nước mắt, vất vả lắm mới xây dựng được không
khí xin lỗi chân thành, thế mà bị người vô lại nào đó phá hủy hết.

"Anh đừng có mà đắc ý, em bây giờ còn đang suy nghĩ có nên tha thứ cho
anh hay không đây."Cô bĩu môi,"Ai bảo anh không có thái độ nhận lỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.