no đủ. Ông đạo sĩ nói : uống no đủ thì phải đi ngủ cho sớm, đến mai còn
phải đi hái củi. Các học trò lui ra, Vương-sanh mầng thầm không còn nghĩ
tới sự về. Ngày kia Vương-sanh thấy công việc một ngày một khổ, mà thầy
cũng chẳng truyền nghề gì cho, tính đợi chờ cũng mỏi, mới từ giã mà rằng :
kẻ môn đệ ở xa xuôi, tìm tới thầy mà học phép tiên, dầu chẳng đặng phép
trường sanh, miễn là học đặng nghề chi nhỏ mọn cũng thỏa tấm lòng ; nay
theo thầy đã hơn ba tháng, chẳng qua là học mọt nghề làm củi, sớm đi tối về,
thiệt ở nhà tôi cả đời chưa tầng chịu cực như vậy. Thầy đạo sĩ cười mà rằng :
ấy ta nói nhà ngươi chịu cực không đặng, quả có như vậy, thôi đợi sáng ngày
ta cho nhà ngươi về. Vương-sanh rằng : tôi lên làm việc vàn cũng đả lâu
ngày, xin thầy nghĩ lại mà cho tôi một chút phép chi cho khỏi sự luống công
vô ích. Thầy đạo sĩ hỏi nhà ngươi muốn phép gì ? Vương-sanh thưa rằng :
tôi thấy thầy muốn đi đâu thì đi, phên vách cũng không ngăn trở đuợc, như
cho tôi được phép ấy thì cũng đã đủ. Thầy đạo sĩ cười, chịu cho, bèn truyền
mấy câu chú, biểu Vương-sanh đọc lấy một mình. Thầy hô vào, Vương-sanh
trở mặt vào vách mà không dám vào. Thầy hô : vào thử coi. Vương-sanh
bước chẫm rãi đi vào tới vách dội lại. Thầy hô cúi đầu chạy xông vào đừng
giục dặc. Vương-sanh lui ra ít bước chạy sấn vào tới vách, sướt qua như
không có vách, ngó lại quả thấy mình ở bên kia vách, mầng lắm vào tạ thầy
mà về. Thầy dạy về phải giữ mình thanh tịnh, bằng không thì không hiệu đó
; rồi đó thầy đem tiền gạo cấp cho Vương-sanh về đường. Vương-sanh về
tới nhà khoe khoang với vợ, nói : tao học đặng phép tiên hay quá, dầu là
vách đá, tao cũng đi xuyên qua thong thả. Vợ không tin, Vương-sanh làm
thử cho vợ coi, bèn lui ra ít bước, chạy đâm sầm vào vách ; té ra đụng vách
té ngữa ra, bất tỉnh nhơn sự, vợ đở dậy thì trán u lên một cục bằng cái trấng
vịt. Vợ cười nói là phép mọc sừng, Vương-sanh mất cỡ chưởi lão đạo sĩ dạy
bậy.