bọn văn Thạnh ăn hối lộ 15 quan, nó đã nhận lảnh rồi; còn mất tài vật các
hạng tính tiền 20 quan, tiền thông dụng 57 quan, cả thảy là 77 quan.
“Hỏi vợ con các phạm trốn; hỏi các thôn trưởng làng sở tại; các lẽ hỏi tra
minh bạch.
“Vâng thẩm Nguyễn-văn-Trì, Nguyễn-văn-Viễn, Nguyễn-văn-Hữu,
Phan-văn-Vùng, bốn đứa, hai lần hiệp lỏa ăn cướp lấy được của; Nguyễn-
văn-Bửu, Nguyễn-văn-Soạn, Đặng-văn-Tị, Trần-văn-Luật, Lê-văn-Dõng,
năm đứa, một lần ăn cướp đắc tài, đều có phân tang, bắt hỏi, chúng nó đều
chiêu khai rõ ràng, quả là đáng tội.
“Kính y trong luật cường đạo một khoản rằng: “Việc ăn cướp đã làm, mà
có lấy của, thì chém hết chẳng phân vi thù, vi tùng, các lời.”
“Vâng nghĩ Nguyễn-văn-Trì, Nguyễn-văn-Viễn, Nguyễn-văn-Hữu,
Phạm-văn-Vùng, Nguyễn-văn-Bữu, Lê-văn-Dõng, Nguyễn-văn-Soạn,
Đặng-văn-Tị, Trần-văn-Luật, chín đứa đều phải y luật ấy mà chém quyết.
Các đứa ở ngoài giữ ghe, là Nguyễn-văn-Quới, Nguyễn-văn-Sương, Phạm-
văn-Tiêm, Đinh-văn-Quờn; đứa đứng ngoài coi chừng là Trần-văn-Ý, cả
thảy năm đứa, trừ Nguyễn-văn-Quới ở giam đau bịnh mà chết, còn bốn đứa
nghĩ phải chờ chĩ định đoạt. Tên Huình-văn-Sâm nghe lời Chế-văn-Năng
xui mưu ăn cướp, đến khi đi, lại chỉ vẽ dẫn đàng, thám báo tin tức, rồi trở
về nhà cho được chực việc; xét sự dụng tâm thiệt là đáng ghét, nghĩ Huình-
văn-Sâm phải giảm tội cường đạo đắc tài một bậc, xữ trượng một trăm, đày
ba ngàn dặm, phát ra địa phận tỉnh Nghệ-an mà giữ đó.
“Bọn Trần-văn-Thạnh, Đỗ-văn-Thung, đuổi theo gặp ăn cướp, không
bắt, thuận tình ăn lót mà tha, đến khi tra, đều chiêu khai rõ ràng, thiệt là
đáng tội.
“Cứ theo mặt luật Người phải đi bắt, theo bắt người tội, có một khoản
rằng: “Bằng biết chỗ tội nhơn ở, mà không bắt, thì làm tội nhẹ hơn người
tội một bậc, các lời.” Trừ việc ăn lót, tang nhẹ không đáng kể, vâng nghĩ tội
Trần-văn-Thạnh, Đỗ-văn-Thung, xin làm nhẹ hơn văn Luật, văn Trì, một
bậc, là trượng một trăm, đày ba ngàn dặm. Hai đứa ấy đồng ở một làng,