đồng phạm một tội, vâng soi năm Minh-mạng thứ 5, ngày tháng 6, đình
thần nghị trả lời có một khoản rằng: “Hể trong những đứa phạm tội quân,
tội lưu, hoặc có hai ba đứa ở đồng làng, phạm đồng một án, thì khi định án,
phải phân biệt chước lượng mà phát khiển các lời.”
“Kính vâng chĩ chuẩn đành rành.
“Vâng nghĩ Trần-văn-Thạnh phải phát ra địa phận tỉnh Hà-tịnh; Đỗ-văn-
Thung phải phát ra địa phận tỉnh Nghệ-an, bổ làm công việc. Tên Lê-văn-
Thống, là tay sai văn Thạnh, văn Thung, khai trong lúc ăn tiền, nó muốn
cản, mà cản không đặng, sau văn Thạnh đưa cho một quan, lại lảnh đi, rồi
lại làm thinh. Vâng nghĩ Lê-văn-Thống phải chiếu theo mặt luật người ở
một xóm với chủ chứa ăn cướp, Trị gian bất tố biết việc mà không thú, gia
thêm một bậc, là trượng 60 đồ một năm, hạn mãn giao về đội ngủ.
“Tên Đỗ-văn-Tú đi với bọn văn Thạnh một ghe, đã không chịu lảnh tiền
lo lót, lại được đều đi thú trước, ưng xin miễn nghĩ cho nó. Nguyễn thị Cẩm
biết rõ hai đứa con hiệp lảa ăn cướp lấy được của đem về nhà thị ấy mà
chia, lại lấy ba quan tiền ăn cướp cho, rồi hiệp cùng phần tang hai con mà
chôn giấu tại nhà, đến khi tra cũng chiêu xưng ngay. Kính vâng điều lệ
trong luật cường đạo có một khoản rằng: “Cha anh, chú bắt cùng em út ở
chung một nhà với ăn cướp, biết việc, mà lại chia tang; như đứa ăn cướp
phải trảm quyết, thì giảm một bậc, làm trượng một trăm, đày ba ngàn dặm,
các lời.” Vâng nghị Nguyễn-thị-Cẩm phải chiếu lệ ấy, trượng một trăm, đày
ba ngàn dặm; nhưng nghĩ thị ấy là đờn bà, tuổi hơn sáu mươi, xin chiếu lệ
cho thục bạc trọn là 4 đồng cân 5 phân mà đem vào kho. Tài chủ là Phạm-
văn-Liệu, Lê-văn-Canh khai bị mất của, món nào đã lảnh về rồi thì thôi:
phần văn Liệu mất các hạng tính tiền là 160 quan, lại mất tiền mặt 92 quan,
hiệp cọng là 252 quan; phần Lê-văn-Canh mất các hạng tính tiền là 20
quan, lại mất tiền mặt 57 quan, hiệp cọng là 77 quan. Phần tịch ký gia sản
các phạm được 351 quan 9 tiền, lấy ra 252 quan cấp cho sự chủ Phạm-văn-
Liệu; 77 cấp cho sự chủ Lê-văn-Canh, đủ số rồi, còn dư 22 quan 9 tiền, thì
đem vào kho. Đồ binh trượng của ăn cướp, bắt đặng, phải tiêu hũy. Còn
những đứa trốn là danh Khoa, danh Diêu, danh Thận, Nguyễn-văn-Huình,