mà không hay kềm thúc, để cho đội trưởng Trần-văn-Luật, Trần-văn-
Thạnh, bỏ đội mà trốn, lại để cho lính về ban, là bọn Lê-văn-Thống, gây
nên việc ăn cướp, chẳng có lẽ khỏi tội. Vâng nghĩ Nguyễn-cửu-Tường,
Nguyễn-văn-Điều, Nguyễn-văn-Giáo, xin chiếu luật làm cai quản, đầu mục
không nghiêm trong sự kềm thúc, xữ trượng 80; nhưng vậy lúc ấy Nguyễn-
cửu-Tường, Nguyễn-văn-Giáo có việc sai ra Kinh, nên xin giảm một bậc,
mỗi người xữ trượng 70; chiếu theo công tội, Nguyễn-văn-Điều, phải giáng
hai cấp, Nguyễn-cửu-Tường, Nguyễn-văn-Giáo đều giáng một cấp, đều để
bay binh như cũ. Còn các lẽ khác đều thỏa hiệp, xin y theo lời cai phủ
huyện đã xét nghĩ, vâng đem các lẽ phúc thẩm đầu đuôi làm sách dâng tâu,
cúi nhờ Lịnh thánh đoán định.
Vâng chĩ:
“Cường phạm là bọn Nguyễn-văn-Trì nhiều lần hiệp lỏa ăn cướp lấy
được tài vật, chia nhau, tra ra đều chiêu xưng rõ ràng, tội tình nặng lắm;
vậy tên Nguyễn-văn-trì, Nguyễn-văn-Viễn, Nguyễn-văn-Hữu, Phạm-văn-
Vùng, bốn đứa phạm đều phải trảm quyết; tên Trần-văn-Luật mình làm đội
trưởng, lại bỏ đội trốn về, chỉ dẫn cho ăn cướp, đồng hành cùng phân tang,
rất đáng tội nặng; tên Trần-văn-Luật cũng phải trảm quyết. Cả năm đứa ấy,
chờ sang năm hết ngày cầm hình, phải chánh pháp liền. Đứa vi tùng một
lần là Nguyễn-văn-Bữu, Lê-văn-Dõng, Nguyễn-văn-Soạn, Đặng-văn-Tị,
bốn đứa đều làm trảm giam hậu; đứa cầm khí giái giữ ghe là Nguyễn-văn-
Sương, Phạm-văn-Tiêm, Đinh-văn-Quờn; đứa ở ngoài coi chừng là Trần-
văn-Ý, cả bốn đứa đều giảm tội chết, phát đi sung quân, phải cứ Bộ lựa chỗ
mà phát; biết việc mà phân tang là Nguyễn-thị-Cẩm, xét đã già cả, con nó
lại phải tội chết, gia ân cho Nguyễn-thị-Cẩm chiếu theo lệ mà thâu phục,
còn bao nhiêu thì y nghĩ, kính vâng.
“Hình bộ đường cung lục,”
Ấn án sát tỉnh Vỉnh-long;
Tri huyện Di-minh vâng cứ.