vào ghế!- Klein ra lệnh. Tôi không thể hiểu tại sao hắn lại cho tôi là nguy
hiểm hơn Sherlock Holmes như vậy. Sự dũng cảm mà Thượng đế san sẻ
cho tôi, thường không hiếm khi phải xung đột với với ý nguyện muốn đuợc
sống hết tuổi đời. Rõ ràng là tay chủ quán không biết điều này.
Sau khi tay thuộc hạ đã làm tất cả theo lệnh của hắn, Klein quay sang
Holmes.
-Chắc là ngài nghĩ rằng có thể lọt vào nhà tôi mà không ai biết chăng,
thưa ngài?
Holmes thản nhiên:
-Cũng đáng tò mò về chuyện anh phát hiện tôi ra sao.
Klein cười dữ tợn:
-Một thằng người làm của ta bỗng để ý thấy có thêm bóng người trong
phòng trên gác, hắn đẩy lăn ra sân một chiếc phi rỗng để báo hiệu. Chả cần
gì phải siêu nhiên cả. Thế là ta tóm đuợc bọn bay.
-Bắt được tôi, theo như cách diễn đạt của anh- Holmes nói- và giữ lại là hai
việc hoàn toàn khác nhau, Klein ạ.
Tôi thấy rõ là Holmes đang tranh thủ thời gian. Nhưng tất cả đã uổng công.
Sau khi kiểm tra lại xem dây trói đã chắc chưa, Klein ra lệnh:
-Ngài sẽ đi với tôi ngài Holmes ạ. Chính tôi sẽ có việc với ngài. Nếu ngài
chờ đợi sự ứng cứu từ phía duới thì uổng công đấy. Tôi đã làm sạch phòng
khách, tống hêt khách khứa và khóa cửa quán lại rồi.
Tên thuộc hạ của hắn quẳng cái nhìn lo lắng sang Andella.
-Để thằng khốn này lại với cô ả có nguy hiểm không nhỉ? Nhỡ ả cởi trói
cho nó thì sao?
-Nó không dám đâu!-Klein khẳng định- nếu như nó không muốn chia tay
với cuộc đời thảm hại.
Thật không may là lời nói của hắn tỏ ra là đúng. Sau khi Holmes và Michel
bị dẫn đi, Andella như bị điếc trước mọi lời khuyên nhủ dỗ dụ của tôi. Tôi
đã dùng hết các lời lẽ hùng hồn thắm thiết, nhưng chị ta chỉ nhìn tôi với vẻ
tuyệt vọng và rên rỉ:
-Không, tôi không thể, không dám làm thế đâu.
Trôi qua như thế mấy phút dài vô cùng quý giá của cuộc đời tôi. Trong thời