Lolly quẳng Edward xuống ghế bành. Chú rơi sấp mặt xuống, cánh tay duỗi
quá đầu và váy vẫn trùm kín mặt, rồi cứ nằm nguyên như thế suốt bữa tối.
“Sao cha mẹ phải lôi cái ghế cao cũ kỹ kia ra?” Lolly lại ré lên.
“Ồ, đừng để ý, không có gì đâu,” bà Nellie đáp. “Cha con chỉ đang gắn lại
một mảnh bị rơi mất thôi mà, phải vậy không, Lawrence?”
“Đúng vậy,” ông Lawrence đáp mà không ngẩng đầu khỏi đĩa ăn.
Tất nhiên, sau bữa tối, Edward không ra ngoài đi dạo, đứng dưới bầu trời
sao hút thuốc với ông Lawrence. Và bà Nellie, lần đầu tiên kể từ khi
Edward ở cùng, không hát ru chú ngủ. Trên thực tế, Edward đã bị bỏ mặc
và quên lãng cho tới sáng hôm sau, khi Lolly nhặt chú lên lần nữa, kéo váy
khỏi mặt chú, nhìn chằm chằm vào mắt chú.
“Làm mê muội ông bà già phải không, oắt con?” Lolly nói. “Tao nghe cả
thị trấn kháo nhau rằng họ đối xử với mày như một đứa con nhỏ.”
Edward trừng trừng nhìn lại Lolly. Son môi của cô ta sáng chói và đỏ như
máu. Chú cảm thấy một hơi gió lạnh vừa lướt qua phòng.
Cánh cửa ở đâu đó bị mở chăng?
“Được rồi, mày đừng hòng lừa tao,” cô ta nói. Cô ta lắc chú. “Chúng ta sẽ
đi một vòng cùng nhau, mày và tao.”
Giữ Edward bằng cách xách đôi tai chú, Lolly rầm rập bước vào bếp rồi
ném chú vào thùng rác.
“Mẹ!” Lolly gào to. “Con mượn cái xe tải. Con định ra ngoài làm mấy việc
vặt.”
“Ồ,” giọng nói run run của bà Nellie vọng tới, “tốt lắm, con yêu. Tạm biệt
con.”