CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 162

13

Tôi đi ra phía hành lang, hành lang tối om om, giống như trong
lòng người cũng vậy.

Tiếng cười và giọng nói của người con gái đó lại vang lên “Chơi
trốn tìm, bản lĩnh chơi trốn tìm của các anh kém quá, tại sao
mãi không tìm ra tôi vậy?

Các anh không được dừng lại, không được dừng lại, các anh
không tìm ra tôi, tôi làm sao mà đi với các anh được”.

Trong gian phòng cách đó không xa lắm, giọng của Hạ Động
gầm thét, lại rên rỉ vang lên, và tiếng đổ vỡ đồ vật “leng keng,
phịch, phịch...”

Người con gái áo đen lại nói:

“Tốt rồi, bây giờ lại thêm một người nữa tham gia trò chơi của
chúng ta rồi, nhanh đến, nhanh đến tìm tôi đi, không phải anh
lúc nào cũng muốn biết tôi là ai sao? Tại sao không nhanh đi tìm
tôi đi?”

Người con gái áo đen nói vậy chẳng phải đang nói tôi sao?

Hạ Động nghe thấy tiếng tôi nói, liền lập tức lao từ trong phòng
ra.

Dưới ánh trăng mờ mờ tôi thấy thấp thoáng bóng của anh ta, và
ánh mắt hung tợn của anh ta đang lục tìm hình bóng của tôi.
Trông anh ta giống như con thú hoang bị đói, nó đang rình mồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.