5
Mấy ngày nay, ông Chu quản đốc xưởng khuôn Hy Vọng Mới cứ
hai ngày một lần gọi thúc giục tôi, ngày nào tôi cũng phải đề đạt
lên với bộ phận pháp vụ công ty và bên phê duyệt của bệnh
viện, nói đến nỗi không còn lý do nào để nói nữa, lại khất lần
khất lượt anh ta.
Ông Chu ngày càng bực tức, có một lần cáu giận quá anh ta đang
nói với tôi liền dập máy luôn.
Thực ra bên bộ phận pháp vụ công ty và bên phê duyệt bệnh án
không có lý do gì xác thực cả, tôi không còn cách nào để xử lý
nữa.
Nhưng tôi cũng hơi sốt ruột, cứ khất lần khất lượt như vậy thì
cũng không được.
Một tuần sau, hai lần ý kiến lên, kết quả ý kiến làm tôi hơi suy
sụp. ý kiến bên pháp luật và pháp vụ cho rằng, vụ này là do bên
bảo hiểm chịu trách nhiệm, phải bồi thường cho người bị tai
nạn đó, ý kiến bên chuẩn định của bệnh viện thì lại cho rằng,
trước mắt tất cả viện phí đều do bên điều trị chi trả, như vậy thì
cũng đúng, nhưng so với trường hợp từ trước tới nay thì lần này
phải chi ra quá nhiều.
Tôi không thể đưa ra những số viện phí, hỗ trợ người bị nạn, lấy
tiền nuôi người sống, tính đi tính lại, tôi kinh ngạc, đúng là phải
đến những một trăm vạn.