CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 105

“Cô nói là tôi đâm xe vào Tống Gia Lâm sao? Đồ hèn, lúc đó cô
không đi cùng, vậy cô lấy gì để làm chứng? Cái chết của cô ta
không liên quan gì đến tôi, không phải tôi, không phải tôi...”.

“Không phải cô xen vào chuyện hôn nhân của người khác sao?
Không như vậy thì sao lại nên nông nỗi này? Cô còn nói là
không phải sao?”

Loáng một cái, tôi vung mạnh tay và tóm lấy cổ của Tần Ninh,
tôi nhìn thấy cô ta hoảng loạn sợ hãi, có vẻ không chịu nổi, cô ta
uốn cong người xuống, tôi nghĩ buông tha cho cô ta, nhưng tay
tôi không thể buông ra được.

“Đào Tử, cô làm gì vậy? Cô không còn lời nào để nói nữa sao?”
Các đồng nghiệp vây quanh và kéo chúng tôi ra.

Tay tôi rời cổ cô ta và tôi lập tức tiến nhanh về phía nhà rửa tay,
té nước lên mặt cho tỉnh táo.

Tôi làm sao vậy? Tại sao lại phẫn nộ quá vậy? Giống như là bị ma
làm vậy.

“Để cho cô ta đi, để cho cô ta đi”. Tiếng những người đồng
nghiệp nói, Tần Ninh nhìn về phía tôi, ánh mắt có vẻ sợ hãi.

Tôi nhận thấy cô ta đang nhìn tôi, nhưng không phải hoàn toàn
nhìn vào tôi, hơn nữa sau lưng tôi, quay người lại chỉ nhìn thấy
cánh cửa gỗ nặng nề của phòng lưu giữ đó.

Người bên cạnh vội kéo tôi ra, khi tôi đi ra một đoạn rồi, tôi nghe
thấy loáng thoáng tiếng Tần Ninh nói: “Tôi xin cô, hãy tha cho
tôi, cô đừng đứng ở cửa nhìn tôi nữa...”.

Một tuần sau, Tần Ninh xin nghỉ dài ngày. Bộ phận cơ động
thiếu người làm, khiến việc xin chuyển bộ phận của tôi gặp khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.