CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 107

Ai cũng có đời tư, mà không thể nói với người khác được, nó
không nhìn thấy ánh sáng, không nhìn thấy con người, nó chỉ
được giữ kín trong mỗi trái tim của con người, dần dần nó thất
bại và biến mất.

Hôm đó Cảnh Dị bị cảnh sát đưa đi, tôi liền gửi bức thư đến địa
chỉ 153@***.com.

Tôi hỏi: “Doãn Thanh Thúc, Tần Ninh, Cảnh Dị đều đã phải
nhận hình phạt xứng đáng, có thể nói cho tôi biết Tống Gia Lâm
chết về nguyên nhân gì không? Những sự thật liên quan đến cô
ta nữa?”

Mấy giây sau thì những con chữ lạnh băng được hồi đáp.

“Cô ta chết về chuyện riêng tư khó biểu đạt ra được”.

Trong không gian phập phù xao động, tôi nhìn thấy trên màn
hình, những câu hồi đáp như vậy.

Theo tiêu đề xem, phải chăng Tống Gia Lâm không phải là do
Tần Ninh trực tiếp làm hại.

Đang suy tư, máy di động trên bàn bỗng rung lên hồi chuông,
thật đáng sợ, tôi run lên.

Tôi cầm lấy máy, chợt nhìn thấy số gọi đến là 153.

Lại là Thủy Tiên, đó là một đoạn thư, phát cho tôi một tần số âm
thanh, đoạn văn có tên là “Chuyện riêng tư”.

Đây là tiêu đề khuyên bảo mọi người, lập tức làm cho tôi thấy
trong lòng xôn xao, ý ngờ vực thăm dò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.