CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 109

Giọng của Doãn Thanh Thúc dần dần nhỏ lại, anh ta cười và nói:
“À, ha ha, làm thế nào cho được đây? Chị Tống, chúng ta đều là
người trong bộ phận biên tập “Báo cáo” mà, việc này mà lọt ra
ngoài thì không hay chút nào đúng không? Lạ thật, cái gì chị
cũng biết, vậy mà tôi cứ tưởng chị không biết cơ đấy”.

Nghe trong lời nói của anh ta hình như có ý đồ gì đó, Tống Gia
Lâm hỏi:

“Vậy, anh nghĩ như thế nào?”.

Vẫn giọng khúm núm vọng đến, Doãn Thanh Thúc nói:

“Chị không muốn chuyện của ba người bị lọt ra ngoài, thì phải
dùng tiền để bịt miệng tôi lại, hoặc là dùng chính bản thân chị
cũng được, ha, ha, dĩ nhiên Cảnh Dị đối với chị cũng như vậy
mà, chị còn gìn giữ gì nữa”.

“Đúng là đồ hèn hạ vô liêm sỉ!”

Tôi nghe đến đây, máu trong người sôi lên sùng sục, tôi chửi
thầm trong lòng.

Mấy giây sau, tôi lại nghe thấy tiếng bật nắp lọ, tôi nghe thấy
từng viên từng viên thuốc rơi ra.

Tiếng rót nước, thả thuốc, uống nước, ực một cái rất mạnh...

Tất cả những âm thanh đó đều được truyền theo âm thanh tới,
như hiện ra ngay trước mắt tôi.

Tôi nhận ra rằng người đang uống thuốc đó là Tống Gia Lâm! Cô
ta nhất định là đang uống thuốc trợ tim!

Cuối cùng tôi đã rõ ý trong bức thư rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.