CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 111

Tôi giật thót mình, rõ ràng màn hình đã đóng rồi, bỗng nhiên nó
lại hiện ra một bức thư bên ngoài ghi địa chỉ là Thủy Tiên gửi
tới!

Lúc này, tôi cảm thấy kẻ thù đang ở trước mặt tôi.

Một trực giác mách bảo tôi, bưu kiện lần này là nhằm vào anh
đấy.

Từ nhỏ đến giờ tôi không gây sự với ai, chỉ có một lần duy nhất
là quấy rối, nhưng chuyện đó lâu rồi.

Tôi nhớ đến mẹ tôi, trên mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt sâu
hõm của người già.

Bà ra đi không một lời dặn dò người nhà tôi, sự ra đi đó là một sự
giải thoát, bởi vì mẹ tôi nằm trong bệnh viện những ba năm
trời.

Bác sĩ nói với bố tôi là mẹ không thể tiếp tục cứu chữa được nữa.

Bố mẹ rất gian nan, điều kiện trong nhà không cho phép họ tiếp
tục nuôi một người bệnh chín phần chết một phần sống như
vậy nữa.

Khi đó tôi đang học cấp II, tôi chưa kịp đóng học phí, bị các bạn
cùng học cười khinh.

Hôm đó tôi đến bệnh viện thăm mẹ tôi, và nói với bà ấy: “Sao bà
không chết đi, bà đã làm cho cả nhà khổ theo bà, khiến cho
chúng tôi không muốn sống nữa”.

Lúc đó, tôi nhìn thấy sắc mặt của mẹ thay đổi hẳn, bà nhìn tôi
có vẻ rất sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.