CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 196

Họ là cái gì vậy?

Toàn thân tôi bắt đầu run lên, lúc ánh sáng của nến được phát
ra, tôi đặc biệt chú ý đến cánh cửa của cầu thang, rất sạch sẽ,
không có rác rưởi, đồ nguyên vật liệu, nhựa phế nào cả, vậy thì
trước đó Lạp Lạp đã nhìn thấy cái gì vậy? Bả vai tôi như có kim
đâm, lưỡi tôi như cứng lại “chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi”.

Đẩy cánh cửa cầu thang, đi vào bấm nút xuống, không phản ứng
được nữa, bấm đi lên, nhưng vẫn không thể phản ứng lại được,
không khí xung quanh yên tĩnh đến phát sợ.

“Tôi hát cho anh nghe một bài hát được không?” Lời của Lạp Lạp
khó hiểu, tôi biết, khi mà đối diện với sự khủng khiếp cực độ,
phát ra một âm thanh nào đó thì sẽ làm cho mình mạnh dạn
hơn. Khi tôi còn nhỏ, khi đi qua bãi tha ma, tôi cũng hay hát lên
để tự động viên mình khỏi sợ.

Cô ta hát “Thỏ con trắng, trắng lại trắng, hai tai vểnh lên...”.

Trong lòng tôi bồn chồn hẳn lên, quay đầu nói “Thay bài khác
hay hơn được không?”.

Lạp Lạp mím môi, sắc mặt tái nhợt, giọng nói như muốn khóc
“Lúc nãy... tôi... không... hát, không phải tôi hát... “.

Giọng hát vừa rồi nghe rất uyển chuyển nhẹ nhàng, vả lại giọng
đó không giống giọng của Lạp Lạp, mặt tôi biến sắc, giơ nến
khuấy vòng quanh một vòng, nói “Ai? Rốt cuộc là ai? Ra đây!”.

“Tinh” cửa cầu thang máy bỗng phản ứng lại, tôi và Lạp Lạp
không do dự liền đẩy cánh cửa cầu thang lao vào, tôi hầu như
đấm vào nút chữ số “một”, cầu thang rung động một cái, rồi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.