CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 194

“Đây là đâu?” Lạp Lạp giật lấy cánh tay tôi hỏi, trong lòng tay cô
ta toàn mồ hôi. Da đầu tôi co lại, cảnh tượng trước mắt tôi là
tầng bốn!

Rõ ràng chúng tôi ấn đi xuống tầng một, sao cầu thang lại đi lên
tầng bốn thế này?

“Các anh đến rồi”. Trong bóng đêm bỗng có tiếng người chào hỏi
chúng tôi, giọng có vẻ rất ngọt ngào, nhưng làm cho tim chúng
tôi như bị rơi ra ngoài.

“Xoẹt”, có người như đang đánh bật lửa, khuôn mặt người đánh
lửa bị ánh lửa hồng soi sáng, ngọn nến cháy làm sáng rất rõ,
chúng tôi nhìn thấy ở đó có những hai mươi mấy người cả nam
lẫn nữ, cả già lẫn trẻ, mọi người đều cười.

Đâu ra mà nhiều người như thế này, cả tôi và Lạp Lạp đều thốt
ra một câu.

“Các anh sao không đem nến đến?” Giọng một người nam trung
niên hỏi, giống như giọng vừa chào hỏi chúng tôi lúc nãy.

“Chúng tôi... vội quá, không kịp chuẩn bị”. Tôi liền gật đầu liên
tục ý là xin lỗi, hỏi: “Ông là người tổ chức ở đây?”.

Người đó khừ một tiếng, nhưng không hẳn là trả lời. Tôi dần
dần hiểu đây không phải là chuyện bình thường, cánh tay của
Lạp Lạp tóm lấy tay tôi, bắt đầu lạnh băng, khiến tôi cảm giác
như có rắn bò trên bàn tay tôi, cảm giác này làm tôi khó chịu.
Nhìn cái đầu nhọn của Lạp Lạp giống như con rắn độc.

Tôi quay đầu về phía ngọn nến đang cháy, những ánh sáng bập
bùng của ngọn nến đan chéo vào nhau giống như bức tranh cứ
in vào trong mắt tôi, từng ngọn từng ngọn nến và từng người cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.