CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 192

Tôi không trả lời Lạp Lạp, nói vào điện thoại “Cha bố mày rốt
cuộc mày là ai?”.

Vẫn không có tiếng trả lời, vẫn tiếng rít nước mì, âm thanh
không nhanh cũng không chậm.

Tôi dập mạnh điện thoại, không biết thằng khốn nạn nào lại bày
ra trò nực cười như vậy, trong lòng nghĩ phải đi tra số điện thoại
xem ai, tìm được người quấy nhiễu này, nhất định phải chửi cho
nó một trận thừa chết thiếu sống mới được.

Lướt qua xem tranh ảnh trên màn hình vi tính của Lạp Lạp, mắt
tôi bị một bức ảnh đó hút hồn, bức ảnh đó nhảy ra một trang
khác, tôi vẫn dán mắt vào màn hình vi tính đó, tôi nói “Lạp Lạp,
tấm ảnh của cô trước kia vẫn là ảnh đen trắng phải không?”.

“Không phải, không phải đâu”. Lạp Lạp ngờ vực nhìn tôi “Sao
anh lại hỏi như vậy?”.

Tôi cười nhạt “Đừng dọa dẫm tôi, máy tính của cô bán mất rồi
cô, lúc nãy tôi nhìn thấy tấm ảnh trong tấm kính của cô chụp
rồi, màu đỏ là của khoang kính, chính là tấm kính tôi làm vỡ đó,
nhưng tấm ảnh bên trong vốn nó là ảnh đen trắng”.

Lạp Lạp há hốc mồm, mãi mới nói được một câu “Trong máy
tính của tôi... có tấm hình đó sao?”

“Đúng vậy”, tôi nói, “Cô đừng giả vờ nữa, tôi nhìn rõ cả rồi”.

Lạp Lạp lùi vào tận trong góc phòng, ngồi xuống đó, hai vai run
bắn lên. Không nói rõ câu “Về nhà... nhanh... tôi muốn về nhà
ngay!”.

Nếu như nói là diễn kịch, thì Lạp Lạp diễn rất đạt, sẽ nhất định
nhận được giải Oscar. Tôi cảm giác như vậy không đúng cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.