CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 210

Trời ơi, sao chuyện lớn như vậy mà tôi không biết, tôi luôn luôn
làm khổ cô ta, thật không biết là cuộc sống của cô ta kéo dài
được bao lâu, liệu tôi còn có cơ hội để bù đắp nữa không? Tôi
bàng hoàng và chỉ biết ôm lấy Lạp Lạp, hỏi:

“Phát hiện ra khi nào?”

“Cách đây bốn tháng” Lạp Lạp cũng dần quên đi sợ hãi, nhún
vai, nói “Anh ôm em chặt quá, không biết tình cũ của chúng ta
còn nối lại được không?”

“Sao lại không được” giọng của tôi bỗng nghẹn ngào hẳn lên
“Tại em rời xa anh dứt khoát quá, có phải do căn bệnh này
không? Có phải không muốn liên lụy đến anh không?”.

Lạp Lạp cúi đầu “Em không vĩ đại như vậy đâu, anh vốn vẫn là
người cuối cùng của cuộc đời em, em chỉ muốn thưởng thức
một chút cuộc sống độc thân thôi mà”.

Tôi áp sát vào cạnh môi cô ta, Lạp Lạp rút khăn từ trong túi áo ra
đưa cho tôi, tôi cầm chặt lấy khăn lau mặt, nói trong nước mắt
“Lạp Lạp, tôi đối xử với em không tốt rồi”.

“Ngốc ạ...” Lạp Lạp ngẩng đầu nhìn lên trời, tôi biết là cô ta đang
kìm nén nước mắt, hồi lâu mới nhìn xuống, nhìn thẳng vào hai
mắt tôi, nói “Anh nói được những câu như vậy là Lạp Lạp thấy
đủ lắm rồi”.

Tôi lau nước mắt, nói “Em ở đây, để anh lên lấy ví”.

Trong tim tôi như có cái gì đang bào mòn, trong đầu như bay đi
hết những hạt bụi, tôi để Lạp Lạp đứng ở dưới cột đèn ở trên
đường, một mình quay người đi vào tòa nhà.

“Này, này, này, ai đó vậy, không được chạy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.