CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 208

“Đúng rồi!” Lạp Lạp lấy tay sờ lên trán tôi, nói “Hồ Tử, anh
không sao chứ?”.

Thọ Tinh, Tần Thiên cũng đi lại: “Hồ Tử, có chuyện gì nói ra đi?
Lạp Lạp vẫn ở đây với chúng tôi mà, cô ta là ca sĩ bất đắc dĩ đấy,
hát lên có bị mọi người bỏ chạy không? Ai trong nhà vệ sinh
cũng phải đóng chặt cửa lại nếu như nghe giọng cô ta hát!”

“Đừng có bêu xấu người khác nữa”, Lạp Lạp vừa cười vừa đuổi
đánh Tần Thiên.

Trong lòng tôi rối như mớ bòng bong, nếu như Lạp Lạp vẫn ở
đây hát với Tần Thiên, vậy thì ai đã làm thêm giờ với tôi, đã cãi
nhau với tôi, đã bị tôi đẩy rơi xuống lầu kia?

Mồ hôi ướt đẫm vòng quanh người, cứ như là vừa từ ngoài mưa
vào ấy. Tôi sợ không dám nghĩ thêm nữa, thậm chí không dám
nói là gặp phải chuyện như vậy nữa.

“Nhanh đi thôi, anh còn ngây ra đấy để làm gì.”

Lạp Lạp đẩy nhẹ tôi đi, cánh cửa cầu thang máy đã mở, phía
ngoài là hội trường tầng một.

Tôi bỗng nhớ ra, mình vừa đi ra khỏi tầng bốn đáng sợ đó, cầu
thang máy không phải là đã hạ xuống rồi sao? Không phải là Lạp
Lạp muốn bóp chết tôi sao? Có lẽ nào đó đều là do tôi mơ.

Hoặc có thể, mấy tháng trước tôi giết Lạp Lạp, bây giờ Lạp Lạp
muốn trả thù tôi sao?

Thật may sao tất cả những điều đó đều là mơ mà thôi, không
phải là thật, trong mắt Lạp Lạp không có cái gì là hung tợn, tàn
ác cả, có lẽ đó chỉ vì quá sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.