CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 230

Tôi vừa ăn cơm vừa nghe anh ta liến thoắng, cảm giác ăn mất
ngon, sau đó không chịu nổi nữa, tôi liền ngắt lời anh ta “úi dào!
Anh ăn nhanh đi, chiều tôi còn phải đi ra ngoài, đừng có làm
nhỡ công việc của tôi”.

“Chiều đi đâu đấy? Đi đến hiện trường à?” Anh ta hỏi.

“Đúng, đi ra ngoài, nghe nói người bị thương rất nặng và có thể
thành người sống thực vật, chiều tôi đến đó xem sao”. Tôi nói.

“Người thực vật? Trời ơi, nghiêm trọng thế sao?”

“Hình như ở đó gọi là cái “Xưởng khuôn Hy Vọng Mới” gì đấy”.

“Xưởng khuôn Hy Vọng Mới?! Là ở khu Ngọc An phải không?”
Anh ta bỗng hỏi dồn dập.

“Hình như là thế, nhưng sao vậy?” Tôi buồn bực hỏi.

“Xưởng ở đó là do tôi ký đấy! Bảo hiểm tài sản, bảo hiểm xe, bảo
hiểm trách nhiệm, tất cả những bảo hiểm đều do tôi ký”.

Theo tôi biết thì xưởng ở đó không to, cũng tầm tầm thôi, tất cả
các bảo hiểm cộng lại thì khoảng ba mươi đến năm mươi nghìn
là hết, lần này phải bồi thường to rồi”, anh ta vừa nói vừa chau
mày lại.

Tôi lắc lắc đầu, hiểu được ý của Tiểu Hồ, hồ sơ này dù đến tay
người làm nghiệp vụ nào cũng cảm thấy khó chịu vì không bồi
thường, thì khách hàng sẽ kiện cáo, bồi thường rồi thì công ty
tổn thất nhiều quá.

Nếu qua được cửa chúng tôi, thì lên cấp trên cũng khó khăn lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.